Bác sĩ chủ nhiệm hỏi lại.
"Chắc chắn."
Bác sĩ chủ nhiệm gật đầu, móc ra một cây bút đỏ từ trong túi áo ngực.
Từ xu thế di chuyển của ngòi bút đối phương có thể thấy được, dường như là vẽ một chữ "X" trên giấy.
Từ nhỏ đến lớn Diêm Hạc đều chưa từng xuống top hai bao giờ, khi nhìn thấy tình cảnh này, cậu không nhịn được nhíu nhíu mày lại.
Làm sao một người có thể nhớ nhầm ngày sinh nhật của mình được? Quá mức nhạt nhẽo.
Trong khoảng thời gian xuất thần, Yến Cửu đã không nghe thấy bất kỳ câu hỏi nào khác từ bác sĩ chủ nhiệm.
"Yến tiên sinh?"
Hiện tại Yến Cửu chỉ muốn ở cùng một chỗ với Mạt Mạt, hoàn cảnh xung quanh khiến câu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc này nghe được chủ nhiệm hỏi, giọng nói của cậu không kiềm chế được lẫn một chút tức giận: "Anh hỏi những vấn đề này thì có ý nghĩa gì? Tôi đã tỉnh rồi, tôi không có chuyện gì hết."
Phát hiện tâm trạng của Yến Cửu trở nên kích động, chủ nhiệm nhanh nhạy chuyển đề tài khác: "Được được, Yến tiên sinh nghỉ ngơi đi, những việc cần chú ý khác tôi sẽ nói rõ ràng với Tư tiên sinh."
"Nói với tôi là được rồi."
Yến Cửu nói xong cũng không nhìn thấy bất kỳ biểu tình thay đổi ý kiến nào trên mặt chủ nhiệm.
Hiển nhiên bọn họ đều nghe theo lệnh của Tư Việt.
Một khi đã như vậy, Yến Cửu cũng không có biện pháp cưỡng cầu, cậu lạnh lùng nhíu mày.
"Yến tiên sinh hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, xin vui lòng kịp thời gọi cho chúng tôi."
Tiếng đóng cửa phòng vang lên, trong phòng bệnh trở lại trạng thái an tĩnh một lần nữa. Yến Cửu ôm lấy Mạt Mạt đang cầm khối rubik vào trong ngực.
Dù thế nào đi nữa, cậu và Mạt Mạt chỉ có thể rời khỏi cuộc sống của Tư Việt mới là an toàn nhất.
Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua rất dễ chịu.
Cậu không thể nào quản được việc Tư Việt nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng có thể tự kiểm soát được chính mình. Cho nên sau khi ly hôn, tùy tiện Tư Việt và nhân vật chính có làm bất cứ việc gì, ở bên nhau ngọt ngào tới mức nào, dù sao cũng sẽ không tạo thành uy hϊếp đối với cuộc sống của cậu và Mạt Mạt nữa.
Yến Cửu nghĩ tới đây, cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Mạt hôn một cái thật mạnh: "Ly hôn! Một mình ba ba cũng có thể nuôi lớn Mạt Mạt."
Cách xa nhau mấy tháng, Mạt Mạt quý trọng mà hưởng thụ cái ôm đã lâu không gặp đến từ ba ba mình, nên đương nhiên là Yến Cửu nói cái gì cũng đúng.
Nghe vậy, đứa nhỏ đáp một tiếng vang dội: "Được! Lê phân!"
Mạt Mạt sắp có quả lê ăn rồi.
"Daddy của con đâu?"
Ly hôn yêu cầu phải có mặt của cả hai bên mới được.
"Daddy bay đi rồi."
Xem ra là đi công tác rồi, nếu không thì chính là lén đi gặp nhân vật thụ chính. Yến Cửu nghĩ thầm như vậy.
Cửa phòng bệnh lại bị gõ nhẹ hai cái.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạt Mạt ngồi dậy khỏi giường bệnh hăng hái giơ tay lên: "Con con!"
Yến Cửu hiểu ý đứa nhỏ ngay: "Được được, Mạt Mạt đi mở cửa, cẩn thận kẻo ngã nha."
"Dạ ba ba."
Mạt Mạt được Yến Cửu đỡ xuống khỏi giường, đi đôi dép gấu trúc chạy về phía cửa.