Chương 5

"Không phải nha."

Mạt Mạt vươn ngón tay nhỏ của mình ra quơ quơ trước mắt Yến Cửu.

"Là quà Mạt Mạt tặng cho Cửu Cửu."

Vừa dứt lời, lão cha già Yến Cửu cảm động đến mức nước mắt tung hoành.

Đây có phải là con trai của cậu thật không? Đây là một thiên thần.

Mạt Mạt dùng cả tay lẫn chân để xuống giường, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong ba lô gấu trúc của mình, hai tay cầm quà chạy về bên giường: "Quà!"

Yến Cửu vớt đứa nhỏ lên trước, sau đó mới dùng hai tay nhận lấy. Sau khi thấy rõ món quà bên trong lập tức cong mắt lên khen ngợi: "Oa, hoá ra là khối Ultraman Aguruma Rubik mà chúng ta yêu thích nhất, cảm ơn Mạt Mạt!"

Nói xong còn xoay qua xoay lại món quà ngắm nghía kỹ lưỡng.

"Sau khi Cửu Cửu dùng trong một thời gian dài sẽ trở nên thông minh hơn, mạnh mẽ hơn!"

Mạt Mạt bày ra một tư thế siêu cấp nổi tiếng, nghiễm nhiên là dáng vẻ phong phạm của người phát ngôn khối Ultraman Aguruma Rubik.

"Thật sao? Vậy chắc chắn ba ba phải nghiêm túc sử dụng nó."

Mạt Mạt kiêu ngạo ưỡn ngực: "Đúng vậy đó."

Là dì ở cửa hàng đồ chơi nói cho nó biết! Người sở hữu cả một ngôi nhà đầy ắp Ultraman sẽ không nói dối đâu!

Cửa phòng bệnh bị gõ vang.

Đoán chừng là do vừa rồi khi cậu lâm vào trong cơn ác mộng đã vô thức vung tay, dẫn tới số liệu giám sát phát sinh biến hóa kịch liệt nên được chú ý tới.

"Yến tiên sinh, chúng tôi cần kiểm tra tỉ mỉ cho ngài, xin hỏi có thể vào không?"

Phòng bệnh đơn nơi Yến Cửu nằm được bảo vệ bằng khóa cửa vân tay. Ngoại trừ người nhà, chỉ có bác sĩ chủ nhiệm khoa thần kinh và y tá trưởng có quyền vào.

"Được, mời vào.

Bác sĩ chủ nhiệm dẫn theo hai vị phó chủ nhiệm bước vào phòng: "Yến tiên sinh, hiện tại ngài có tiện không? Chúng tôi sẽ làm kiểm tra cho ngài?"

Yến Cửu gật đầu.

Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ có thân thể khỏe mạnh mới có thể đồng hành cùng Mạt Mạt lâu dài về sau.

Trải qua một cuộc kiểm tra rườm rà tẻ nhạt nhưng hết sức cần thiết, Yến Cửu cảm thấy hơi mệt mỏi, uể oải dựa lưng vào chiếc gối mềm mà đứa nhỏ nhà mình đã nâng nên giúp mình.

"Cái này...... Có thể tháo ra được không?"

Yến Cửu chỉ vào mặt nạ dưỡng khí cậu đang đeo trên gò má.

Mặc dù đeo nó vẫn có thể nói chuyện như bình thường, nhưng dù sao vẫn không thoải mái bằng không đeo gì.

Mạt Mạt chen chúc vào bên cạnh Yến Cửu, chắp hai tay trước ngực thành kính năn nỉ với chủ nhiệm.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của đứa nhỏ tranh thủ quyền lợi cho người cha già của mình kia khiến cho chủ nhiệm buồn cười: "Có thể."

Sau khi đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm và có khả năng tự hô hấp, tự nhiên không cần dùng thiết bị cung cấp oxy nữa.

Y tá trưởng vào phòng tháo thiết bị ra, tạm thời đặt sang một bên chuẩn bị cho bất cứ tình huống khẩn cấp nào.

"Bây giờ tôi cần hỏi ngài vài vấn đề đơn giản."

Chủ nhiệm mở tập tài liệu trong tay ra: "Sinh nhật của cậu là ngày nào?"

Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, thật đúng là Yến Cửu không nhớ rõ lắm.

Phải suy nghĩ mất một lúc lâu mới nghi ngờ trả lời: "Ngày mười lăm tháng bảy?"

"Cậu chắc chắn chứ?"