Chương 4

Nghe vậy, trong lúc nhất thời Mạt Mạt giống như một con chó nhỏ vui mừng đung đưa hai chân quay lại, chờ mong mở hai tay ra, chờ mình được Yến Cửu nhấc bổng lên giường như ngày xưa.

Yến Cửu đưa tay muốn kéo đứa nhỏ, nhưng mà toàn bộ sức lực của cậu đã sớm dùng hết vào lúc vừa mới ngồi dậy kia, lúc này muốn nhấc bổng đứa nhỏ lên thật sự là không còn sức nữa.

Cậu ấn mặt nạ dưỡng khí rồi hít sâu một hơi, sau đó muốn tháo thiết bị giám sát kẹp ở ngón tay xuống, định thử lại một lần nữa.

Kết quả là không đợi Yến Cửu đυ.ng tới sợi dây màu xám kia, động tác của cậu đã bị chặn lại bàn tay nhỏ bé từ bên cạnh vươn qua.

"Ba ba, giúp con một xíu."

Mạt Mạt rất hiểu chuyện, khi nhìn thấy sức lực của Yến Cửu hình như không đủ, đứa nhỏ đã bắt đầu tự mình giẫm lên lan can giường, dùng đôi bàn tay nhỏ bé chống đỡ thân thể mình, đồng thời trong miệng hô lên khẩu hiệu: "Nào nào… Lên thôi..."

Lão cha già vô dụng thấy vậy vội vàng đưa tay ra nắm lấy đứa nhỏ, cuối cùng mới ôm được cục bông nhỏ vào trong lòng ngực.

Hương vị thơm dịu của sữa trong thoáng chốc đã trấn an được tâm trạng phiền muộn đầy nôn nóng của Yến Cửu, để cho tâm trạng cậu có thể bình tĩnh trở lại.

Nhưng Mạt Mạt lại trở nên mất bình tĩnh, nói cách khác là...... rốt cục đứa nhỏ cũng sụp đổ.

Trên mu bàn tay Yến Cửu còn có một cây kim đâm vào, bởi vậy lúc Mạt Mạt ngồi xuống cũng cẩn thận từng li từng tí.

"Khi Cửu Cửu không để ý tới Mạt Mạt, Mạt Mạt chỉ khóc có ba lần, Mạt Mạt rất là kiên cường, không hề yếu đuối..." Mạt Mạt vùi đầu vào vai Yến Cửu, sau khi xác nhận mình đã giấu kỹ đôi mắt đi mới đáng thương nức nở khóc: "Bây giờ giống như là... lần thứ tư..."

Nói đến chỗ bi thương, lúc ban đầu nhỏ giọng khóc lóc kể lể dần dần biến thành tủi thân khóc lớn.

"Mạt Mạt không kiên cường một tí nào cả....."

Huyết mạch tương liên, hốc mắt Yến Cửu cũng hơi nóng lên, cậu đưa tay lau mắt, ôm chặt Mạt Mạt vào trong ngực: "Mạt Mạt là người kiên cường nhất. Xin lỗi bé ngoan, là ba ba không tốt, ba ba đã làm cho Mạt Mạt lo lắng."

Nghe được giọng mũi của Yến Cửu, Mạt Mạt lập tức kìm lại nước mắt trong nháy mắt, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại ra giúp Yến Cửu lau nước mắt trên khoé mắt, ngược lại còn an ủi ba ba mình: "Cửu Cửu không khóc không khóc nha…"

Yến Cửu cọ mặt vào thái dương của Mạt Mạt, giả bộ đáng thương nói: "Vậy Mạt Mạt tha thứ cho ba ba chưa?"

"Đương nhiên."

Mạt Mạt mở đôi bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt ra, muốn học theo dáng vẻ của Yến Cửu, vòng tay ôm quanh thắt lưng cậu, thế nhưng hai bàn tay ngắn ngủn cộng lại cũng chỉ bằng một cánh tay của Yến Cửu.

Nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Mạt Mạt, Yến Cửu mỉm cười nhéo nhéo vành tai của đứa nhỏ.

Sao bé ngoan của cậu lại có thể đáng yêu được tới như vậy chứ?

Đột nhiên, dường như là Mạt Mạt nhớ tới chuyện lớn gì đó, đứa nhỏ bật thẳng người dậy giống như một con rái cá nhỏ, hai bàn tay nhỏ bé khoác lên vai Yến Cửu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Quà tặng!"

Yến Cửu nhìn đứa nhỏ với vẻ mặt áy náy: "Cái này... Ba ba vừa mới tỉnh lại, nếu không đợi sau khi ba ba xuất viện…"