Chương 2

Nhân vật chính công thụ gặp nhau khi còn trẻ, là thanh mai trúc mã của nhau. Hai đứa trẻ vô tư nhưng lại ngại áp lực của người nhà mà không thể ở bên nhau trọn đời. Nhân vật chính công là Tư Việt bị ép kết hôn với một người khác, hơn nữa còn bị người đàn ông ác độc Yến Cửu dùng thủ đoạn bỏ thuốc hèn hạ để đạt được một đứa trẻ khiến anh cảm thấy sỉ nhục vô cùng.

Tư Việt có một cuộc hôn nhân bất hạnh cho nên từ trước tới nay anh chưa từng yêu thương đứa nhỏ này, cũng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm làm cha của mình, bất cứ khi nào chỉ cần rảnh rỗi là sẽ đi ra ngoài hẹn hò với nhân vật thụ chính.

Còn đối với Yến Cửu mà nói, đứa nhỏ cũng chỉ là công cụ để cậu có thể đặt chân ở giới hào môn mà thôi. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, cậu có thể đá văng tất cả chướng ngại chắn đường, đoạt được cho mình một con đường bằng phẳng mà cậu tự cho là tươi sáng và rộng rãi.

Trong nguyên tác, Yến Cửu bị tiền bạc che mờ tâm trí, không hề cảm thấy thỏa mãn đối với tất cả những gì mình đang sở hữu, được voi đòi tiên muốn nuốt chửng hết tất cả gia sản đáng lẽ nên thuộc về con trai cả của nhà họ Yến. Thậm chí còn hướng ánh mắt tham lam về phía người chồng giàu có của mình, trong lòng lên kế hoạch mưu hại nhân vật chính và nɠɵạı ŧìиɧ sẽ bao dưỡng rất nhiều chó săn nhỏ, còn dự định lái xe đi vứt bỏ đứa nhỏ Mạt Mạt bị mình coi là vướng víu.

Kết cục cuối cùng đương nhiên là bị nhân vật chính công thụ liên hợp với con trai cả nhà họ Yến thu thập đủ toàn bộ chứng cứ hình sự về việc mưu sát của Yến Cửu, vứt bỏ con ruột, biển thủ công quỹ, sau đó thẳng tay đưa cậu vào ngục giam, ngồi sau từng tầng song sắt, trước khi chết cũng không thể nhìn thấy Mạt Mạt lần cuối cùng.

Nghĩ đến đứa nhỏ của mình, bỗng nhiên Yến Cửu cảm thấy hoảng hốt không biết lý do tại sao.

Bất kể tác giả nguyên tác có sắp xếp nội dung cuốn tiểu thuyết này diễn ra theo chiều hướng như thế nào đi chăng nữa, đứa nhỏ kia vẫn sẽ không bao giờ thay đổi tình yêu của mình đối với ba ba.

Chưa kể đến việc đứa nhỏ kia từng bị cha ruột của chính mình bỏ rơi ở nơi hoang dã.

Yến Cửu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hiện tại cậu chỉ muốn mở to mắt, tự mình đi xác nhận xem Mạt Mạt có đang an toàn hay không, không hy vọng xa vời về bất kỳ điều gì khác.

Thế nhưng bởi vì cậu đã hôn mê quá lâu nên trong lúc nhất thời vẫn không thể nào hành động một cách tự nhiên được, chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt ra một khe hở, gian nan nhìn chuông báo khói trên trần nhà.

Không biết đứa nhỏ của mình có được ăn no mặc ấm hay không, có thể bị Tư Việt vốn không yêu con trừng mắt lạnh lùng như đối xử với con của kẻ thù rồi hô tới quát lui với đứa nhỏ hay không.

Yến Cửu phiền muộn nhắm mắt lại, âm thầm thở dài, trong lòng càng lúc càng nôn nóng không thôi.

Trong lúc phiền muộn, cậu lại chìm vào mê man một lần nữa.

Lần này, Yến Cửu mơ một giấc mơ rất dài.

Ở trong giấc mơ, Tư Việt vẫn ôn nhã đoan trang như cũ, toàn thân toát ra khí độ thần thánh bất khả xâm phạm, anh ôm ánh trăng trắng của mình ở trong lòng, lại dùng ánh mắt nhìn nhìn rác rưởi để bố thí cho Yến Cửu, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ nhìn cậu.