Mùa đông sắp kết thúc, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh.
Hoa mai vẫn đang nở, Thịnh Quyết cùng Hứa Lạp trò chuyện về công việc, vô tình đi đến vườn mai.
Thịnh Quyết dẫm lên tuyết, không nhịn được hỏi Hứa Lạp: "Ngươi nói xem, Nhạc Xương Hầu lần này sao không mang Giang Lạc Dao đi? Hắn đã nhớ nữ nhi như vậy, sao không dứt khoát đón nữ nhi của hắn về nhà?"
Hứa Lạp cười nói: "Nô tài nào biết được suy nghĩ của hầu gia, nhưng theo lời hầu gia và phu nhân, Giang cô nương dường như rất thích ở lại vương phủ, thậm chí còn thoải mái hơn khi nàng ở hầu phủ."
Mặc dù Thịnh Quyết tính tình không tốt, nhưng trong việc ăn mặc chi phí, hắn chưa bao giờ keo kiệt với người khác. Vương phủ đó giờ chỉ tiếp có mỗi một cô nương là nàng, ngoại trừ Nhϊếp Chính Vương ra, tất cả mọi người trong vương phủ đều quan tâm đến đích nữ Giang gia. Các hạ nhân lớn tuổi đặc biệt sẽ thích chăm sóc Giang Lạc Dao. Ngoài ra, dưới sự quản lý của Hứa Lạp, những thứ tốt nhất đều được chọn cho nàng. Là khách, Giang Lạc Dao không hề bị thua kém so với lúc ở hầu phủ.
Vì vậy, cho dù Nhϊếp Chính Vương chưa bao giờ hỏi đến, Giang Lạc Dao cũng thực sự thoải mái.
"Thế thì tốt, đợi thêm một thời gian nữa, đến mùa xuân nàng cũng nên đi rồi." Thịnh Quyết nâng một cành mai, nhìn qua những bông hoa mai đang nở rộ: "Bổn vương không có thời gian để quản nàng, đành nhờ ngươi quan tâm nhiều hơn, đừng để nàng chịu ủy khuất."
"Còn một chuyện nữa." Hứa Lạp nói: "Vương gia, lần này hầu gia đến dường như còn mang theo rất nhiều đồ cũ của cô nương, nhìn dáng vẻ —— là có ý định để Giang cô nương ở lại lâu dài."
Thịnh Quyết khựng lại: "Ở lại lâu dài?"
Tên Nhạc Xương Hầu quỷ kế đa đoan này, sao cứ muốn để nữ nhi ở lại với mình như thế chứ?
Thịnh Quyết bực bội: "Hắn cũng thật to gan, không sợ bổn vương một ngày nào đó không cẩn thận chiếm lợi từ nữ nhi của hắn sao."
Hứa Lạp không nói gì chỉ thở dài, nhưng tiếng thở dài của hắn như mang theo ý ngờ vực và châm chọc.
Thịnh Quyết: "..."
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Lạp: "Ngươi đây là có ý gì? Cho rằng bổn vương là người có đạo đức, cao thượng không thèm làm những chuyện như vậy sao?"
"Không phải." Hứa Lạp không nhịn được nói lời thật, "Muốn Vương gia chịu gần nữ sắc có khi cây vạn tuế cũng đã nở hoa vài lần rồi. Nô tài nói thật, hầu gia thực sự yên tâm Vương gia ngài."
Vậy ư?
Thịnh Quyết có chút buồn bực.
Tại sao trong mắt mọi người, ở vấn đề này hắn lại có thể đáng tin cậy như vậy?
"Hắn đã tin tưởng bổn vương không gần nữ sắc, còn muốn cố tình để nữ nhi ở lại vương phủ, việc này còn chưa đủ khó hiểu sao?" Thịnh Quyết nghĩ trái lo phải, cảm thấy không quá thích hợp, hắn phân phó: "Hứa Lạp, đi tra xem Giang Lạc Dao đến hầu phủ mấy ngày nay, Nhạc Xương Hầu phủ đã xảy ra chuyện gì."
Nhϊếp Chính Vương sai người đi tra xét.
Với thế lực của hắn, việc kiểm tra một vài thứ tự nhiên không khó, chỉ là hắn không biết rằng, mọi người trong Nhạc Xương Hầu phủ giữ việc này kín như bưng, khó mà tra xét.
Thậm chí, lần này Nhạc Xương Hầu đến Nhϊếp Chính Vương phủ cũng không hoàn toàn là để thăm nữ nhi.
Trên đường trở về, trong xe ngựa, Nhạc Xương Hầu và phu nhân nhìn nhau, lòng hiểu ý mà không nói ra.
"Vương gia quả thực như đồn đại, mệnh cách hung hãn. Nữ nhi nhà ta ở lâu như vậy mà không hề bị đói phương ảnh hưởng, lại còn thần thanh khí sảng, sức khỏe cũng tiến triển tốt đẹp. Ai, đáng thương nữ nhi của chúng ta, sinh ra cơ thể đang mang sẵn bệnh trong người. Nếu muốn vượt qua kiếp nạn lớn này, chỉ có thể chịu khó ở vương phủ, lấy sát khí nơi đó để kéo dài tuổi thọ."
Nhạc Xương Hầu cắt ngang lời bà: "Ai, đừng nghĩ như vậy. Nhϊếp Chính Vương tuy tính tình khó đoán, nhưng may mắn không phải là người ham mê nữ sắc. Nữ nhi Lạc Dao của chúng ta ở đó thực sự an toàn."
Vương phu nhân: "Cũng đúng."
"Lạc Dao cũng trưởng thành rồi, sợ Vương gia sinh ra ý đồ không nên. Lần này ta đã cố ý thỉnh cầu Vương gia lấy thân phận sư phụ đối đãi với Lạc Dao. Có thêm tầng thân phận này ràng buộc, Nhϊếp Chính Vương sẽ không vượt rào." Nhạc Xương Hầu tính toán kỹ lưỡng, chuẩn bị đầy đủ: "Đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ đón Lạc Dao trở về và tìm cho con một vị hôn phu tốt."