“Ngươi đừng có mà nói bậy.” Thịnh Quyết giọng điệu cứng rắn: “Nhạc Xương Hầu chỉ muốn tìm cho nữ nhi của mình một gia đình tốt, vừa hay chọn trúng bổn vương mà thôi. Huống hồ, là nữ nhi của hắn phải gả lại đây. Bổn vương nếu mà cưới, cũng là cưới nữ nhi của hắn, có liên quan gì đến hắn? Việc hắn có coi trọng ta hay không cũng chẳng có tác dụng gì.”
Từ trước đến nay, đều là Nhϊếp Chính Vương đi khen ngợi người khác, trên đời này còn chưa đến lượt ai đứng trước mặt hắn mà nói ra những lời khen ngợi linh tinh.
Ngay cả tiểu hoàng đế còn không dám.
Nhạc Xương Hầu lại càng không thể.
“Bổn vương chỉ là muốn trả ơn cho hắn mà thôi.” Thịnh Quyết nhíu mày: “Mấy ngày nay, bổn vương không hy vọng nghe được bất cứ điều gì liên quan đến đích nữ Giang gia, trừ phi nàng ta bệnh sắp chết, nếu không đừng đến bên tai bổn vương làm phiền.”
Hứa Lạp muốn nói lại thôi, chỉ có thể cúi đầu lĩnh mệnh.
Một mùa đông trôi qua như vậy, thực mau sẽ kết thúc.
Thịnh Quyết nghĩ như thế, liền cảm thấy chỉ cần nhịn một chút, là có thể chờ đến Nhạc Xương Hầu đến đón nữ nhi của hắn trở về.
Đến lúc đó, vương phủ sẽ lại như trước đây, sẽ không còn chuyện phiền lòng nào đến quấy rầy hắn.
Chỉ là.
Thậm chí còn không chờ đến hết mùa đông, chỉ vài ngày trước Tết thôi Nhạc Xương Hầu cùng phu nhân đã đến Nhϊếp Chính Vương phủ.
Thịnh Quyết tưởng rằng Nhạc Xương Hầu đến đón nữ nhi, lập tức nhiệt tình chào đón họ vào cửa.
"Gọi người thông truyền một tiếng, nói với Giang cô nương rằng phụ thân nàng đến đón nàng." Thịnh Quyết vui vẻ giơ tay ra hiệu: "Đừng vội vàng, cứ thu dọn đồ đạc từ từ thôi. Đúng rồi, Hứa Lạp, nhớ gọi thêm người đến phụ giúp."
"Ai da, Vương gia." Nhạc Xương Hầu cười vỗ vỗ cánh tay Thịnh Quyết, "Ta đến đây không phải để đón Lạc Dao."
Thịnh Quyết: ???
Không phải đến đón nữ nhi?
Còn ngại ngốc ở đây chưa đủ lâu sao? Dàng vẻ của mình như này còn chưa đủ đối xử lạnh nhạt với nữ nhi nhà người ta sao?
Thịnh Quyết dần thu lại nụ cười, giả cười vờ hỏi: "Vậy ý của hầu gia là đến đây để thăm nữ nhi?"
Nhạc Xương Hầu — Giang Vĩnh Xuyên nói: "Quả thật là vậy. Đã lâu không gặp, ta và phu nhân đều nhớ nữ nhi, nên đành phải đến vương phủ làm phiền ngài."
Thịnh Quyết: "..."
Nhớ nữ nhi mà còn không trực tiếp đón nữ nhi của các người đi về đi?
Phải để nữ nhi quý báu của các người ở lại phủ của ta, mỗi lần đều đến đây quấy rầy sao?
Thịnh Quyết vốn không phải là người có tính tình tốt, hắn không biểu lộ thái độ gì với việc này, thậm chí chỉ trả lời một cách miễn cưỡng xua xua tay để Hứa Lạp đi gọi người.
Mẫu thân của Giang Lạc Dao, Vương phu nhân hỏi hắn: "Trong khoảng thời gian này nữ nhi của chúng ta, Lạc Dao ở vương phủ không có gây phiền toái cho Vương gia chứ?"
Không có.
Cho dù có, Thịnh Quyết cũng lười hỏi đến, hắn thậm chí còn không gặp Giang Lạc Dao được vài lần, mọi việc đều do Hứa Lạp xử lý.
"Không có." Thịnh Quyết giọng điệu lạnh nhạt: "Tính tình của lệnh ái ôn hòa, chưa từng gây chuyện gì."
Vương phu nhân cười nói: "Lạc Dao khi viết thư cho chúng ta, giữa những dòng chữ của đứa bé này luôn thể hiện sự vui vẻ thoải mái, hẳn là trong khoảng thời gian ở vương phủ, Vương gia nhất định đã tận tâm để ý. Rốt cuộc ta chưa từng thấy Lạc Dao ở hầu phủ từng vui vẻ như vậy."
Đến mức như vậy sao?
Thịnh Quyết bỗng cảm thấy khó hiểu.
Giang Lạc Dao ở vương phủ mà lại vui vẻ hơn ở hầu phủ?
Hắn có chút nghi ngờ nhưng lại không nắm chắc lắm nên chỉ gật đầu hờ hững, không nói gì thêm.
Nhạc Xương Hầu nói tiếp: "Đúng vậy, hạ nhân trong phủ đều nói rằng Lạc Dao từ khi đến vương phủ, dường như không bao giờ sinh bệnh nữa, sức khỏe cũng tốt hơn trước rất nhiều."
Thịnh Quyết nghe hai người nói chuyện phiếm, lòng thầm chán nản, tay mân mê một viên châu trên lòng bàn tay. Nghe đến đây, hắn bỗng khựng lại, chìm vào suy tư.
Vương phủ của hắn phong thủy không tốt, vốn không thể có tính năng nuôi dưỡng những nữ tử yếu đuối, Giang Lạc Dao đến đây lúc đầu mang theo một thân bệnh, sức khỏe cũng không tốt.
Nhưng sao lại... ngày càng tốt hơn?
Thịnh Quyết lần nữa không thể hiểu nổi.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ Nhạc Xương Hầu vì muốn giữ nữ nhi ở lại nên cố ý nói vậy.
Ngay lúc Thịnh Quyết đang trầm tư, hạ nhân đã thông truyền, ngay sau đó một bóng người bước vào cửa.
Là Giang Lạc Dao đã lâu không gặp.
Cô nương này... nhìn như trưởng thành hơn.
Hắn còn nhớ rõ khi Giang Lạc Dao mới đến vương phủ này, tuy đã cập kê nhưng vẫn còn chút non nớt. Mới đây không gặp một thời gian, Giang Lạc Dao đã trở thành cành liễu mềm mại, dáng người thanh mảnh hơn nhiều, thêm nét dịu dàng ôn hòa của nử tử.
Nàng bước vào vài bước, dáng đi uyển chuyển, bóng hình xinh đẹp chậm rãi như tiên nữ.
Thịnh Quyết liếc nhìn một cái, rồi vội dời mắt đi không nhìn nữa.
Giang Lạc Dao hành lễ, đưa mắt nhìn Nhϊếp Chính Vương một cái rồi lập tức chuyển tầm mắt về phía phụ mẫu của mình.
Hai vị lão nhân đã lâu không gặp nữ nhi, nên sau khi đoàn tụ họ lập tức ân cần hỏi han Giang Lạc Dao.
Thịnh Quyết không thích nhìn cảnh tượng này, nên sau khi trò chuyện một lúc hắn liền lấy cớ cáo lui.