Chương 22

Thịnh Quyết bỗng hỏi Hứa Lạp: "Ngươi nói Nhạc Xương Hầu còn bao lâu nữa sẽ đến đón con gái?"

Hứa Lạp ước chừng thời gian, nói: "Có lẽ qua mùa đông này, hầu gia sẽ đến đón."

Thịnh Quyết ngẩng đầu: "Vì sao là mùa đông này?"

Hứa Lạp: "Nghe nói hầu gia cố ý tác hợp ngài và cô nương. Như vậy khoảng thời gian này cũng xem như dài như vậy, có lẽ cũng đủ để có kết quả. Nếu qua mùa đông vẫn không có tiến triển gì, hầu gia rất có thể sẽ đón cô nương trở về. Giống như các quý nữ khác trong kinh thành, vào mùa xuân sang năm, sẽ đến cung tham gia một số hoạt động, để cô nương gặp gỡ các thiếu niên lang vừa độ tuổi khác, xem có duyên hay không..."

Thịnh Quyết có chút bực bội mà buông bút, không tỏ ý kiến gì.

Hứa Lạp không đoán được ý tứ của Vương gia, hắn ngẫu nhiên hỏi một câu khi đang nói chuyện phiếm: "Vậy ý tứ của Vương gia đối với Giang cô nương là..."

"Không có ý tứ gì cả." Thịnh Quyết nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi cũng thấy nàng như vậy, hiển nhiên cũng là ghét bỏ bổn vương."

Hứa Lạp: "Sao lại như vậy? Lão nô cảm thấy Giang cô nương cũng không có ý tứ đó. Nàng vẫn thực quan tâm đến Vương gia, trước khi ra cửa thậm chí còn tự mình đến kiểm tra thân nhiệt của Vương gia, quan tâm ngài còn đang sốt hay không."

Thịnh Quyết: "..."

Hứa Lạp này quả thực không biết lựa lời mà nói, điều hay không nói lại cứ nhằm vào điều dở, hắn lại không nhìn ra được Vương gia của hắn đang phiền lòng về chuyện này sao?

Thịnh Quyết: “Tương lai kẻ xui xẻo nào sẽ cưới nàng về đây?”

“Lại nói tiếp, ngươi cũng theo bổn vương nhiều năm như vậy, sao lại luôn bênh vực cho nàng ta? Chẳng lẽ mấy năm nay ngươi đều ở hầu phủ làm việc? Cô nương nhà họ là do ngươi nuôi lớn lên hay sao?”

Giọng Thịnh Quyết trầm thấp, hiển nhiên là đang có thái độ truy vấn. Lúc này đã quay về, cũng đến lúc hắn lôi chuyện cũ ra chất vấn: “Mới vừa rồi Giang Lạc Dao kia còn không phải là nhờ ngươi nói chuyện hay sao? Xem ra nàng cũng che chở cho ngươi.”

Vừa nghe ra Nhϊếp Chính Vương dùng giọng điệu khinh miệt nói chuyện, Hứa Lạp lập tức như lâm đại địch mà đứng nghiêm. Khát vọng cầu sinh bủng nổ, Hứa Lạp vội vàng giải thích: “Lão nô vẫn luôn là người của vương phủ, vẫn luôn nguyện trung thành với Vương gia, sao có thể hướng về người khác được.”

Chỉ là…

Hứa Lạp: “Giang cô nương kia cũng không tính là hoàn toàn người ngoài. Hầu gia nếu đã chấp thuận cho nàng tiến vào vương phủ, liền…”

“Thì như thế nào?”

Thịnh Quyết nhíu mày, đôi mày kiếm sắc nhọn cũng nhướng lên. Đuôi mắt hắn theo động tác tinh tế này mà hơi cong lên, phối hợp với thần sắc của hắn, lại toát lên vài phần anh lãng tuấn mỹ.

Hậu duệ quý tộc, khí vũ hiên ngang, khí độ bức người, Nhϊếp Chính Vương đương triều bất kể là dáng người hay dung mạo đều khiến người khác ca ngợi không ngớt, chỉ là, tính nết của hắn thật sự là quá mức thô bạo quả quyết.

Hắn vẫn luôn không dung thứ cho bất luận kẻ nào không trung tâm, có suy nghĩ khác.

Nhạc Xương Hầu chính là đã đem nữ nhi đưa tới vương phủ rồi.

Hứa Lạp không biết nên nói gì.

Vương gia của hắn tính tình không tốt, mệnh cách lại hung bạo, hiếm khi có nữ tử có thể cùng hắn chung sống. Những kẻ thân phận thấp kém, không có ai có thể đến gần Nhϊếp Chính Vương. Dòng dõi quý nữ tốt đẹp, rất nhiều người lại sợ hãi danh của Vương gia, cho dù không sợ hãi đi nữa. Vương gia của hắn nhìn người ta thôi cũng thấy phiền phức.

Như này hắn phải làm sao mới được.

Vất vả lắm, Nhạc Xương Hầu lại không cảm thấy Vương gia nhà hắn mệnh các hung bạo, khắc thê mà còn chủ động mang nữ nhi đến Vương phủ.

Nhiều năm qua, Vương gia như là một quả có độc, liên tục tìm lý do thoái thác chuyện hôn nhân của mình. Ngài mang đủ loại lý do như làm an tâm tiểu hoàng đế, công vụ bận rộn, mệnh cách ngạnh, e ngại ảnh hưởng trong sạch của người khác khi chưa tìm được ý trung nhân.

Cuối cùng cũng có Nhạc Xương Hầu chủ động dẫn nữ nhi Giang Lạc Dao đến Vương phủ, thể hiện sự tin tưởng đồng thời cũng giải quyết vấn đề hôn nhân khó khăn này cho Vương gia.

Thế mà Vương gia vẫn không chịu thông suốt!

Hứa Lạp rất muốn nói một câu với Vương gia nhà mình— ngài hãy suy xét một chút đi. Rốt cuộc đã nhiều năm như vậy mới có một Giang cô nương, cũng là cô nương duy nhất không bị ngài ảnh hưởng.

Phải biết rằng nử tử tầm thường đều không có mệnh tiến vào Vương phủ đâu.

“Vương gia, ông trời có mắt… Ngài thử suy nghĩ lại về Giang cô nương một chút…” Hứa Lạp tận tình khuyên bảo, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngài hãy thử ngẫm lại một chút. Hầu gia yêu thương nữ nhi như vậy, người ta còn không sợ ngài ảnh hưởng đến nữ nhi của mình, nói không chừng đây là do hầu gia tán thưởng cách làm người của ngài.”