Chương 15

Nhờ có chiếc áo choàng của Giang Lạc Dao, bệnh của Thịnh Quyết mới không trở nặng thêm vào đêm hôm qua.

Bất chấp lời khuyên của Giang Lạc Dao, Thịnh Quyết vẫn bị gió lạnh buổi sáng làm cho ngã bệnh. Cái cảm giác đau ốm mà hắn vốn ghét bỏ vẫn cứ không chừa một ai, bình đẳng tìm đến hắn.

Bệnh đến như núi lở.

Nhϊếp Chính Vương vốn chưa bao giờ mắc bệnh nặng, nhưng lần này lại bị bệnh một cách oanh oanh liệt liệt, thậm chí liên tục cáo ốm mấy ngày lên triều.



Nhiều vị danh y nổi tiếng trong thời gian này đều đã đến phủ Nhϊếp Chính Vương để chẩn trị, trong đó có cả những thái y giỏi nhất trong Thái Y Viện.

Thịnh Quyết thời gian này đều đã phải thử qua tất cả các loại thuốc khó uống.

Cuối cùng, hắn không thể chịu đựng được nữa, đành phải gọi ma ma bên cạnh Giang Lạc Dao đến, nín thở uống lại phương thuốc ghê tởm kia.

Lúc này, bệnh của hắn mới thực sự khỏi hẳn.

Lần này, Thịnh Quyết không thể không thừa nhận rằng Nhạc Xương Hầu thật sự rất quan tâm đến nữ nhi của mình, ngay cả ma ma bên cạnh Giang Lạc Dao y thuật cũng tốt đến vậy.

Y thuật này xem ra cũng không tệ, Thịnh Quyết ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua, cảm thấy một mình ma ma này có thể sánh ngang với hơn nửa Thái Y Viện.

Câu nói "chỉ hiểu đơn giản một số thứ" của ma ma này e rằng cũng chỉ là khiêm tốn.

Sau khi hoàn toàn khỏi bệnh, Thịnh Quyết có chút tò mò nên gọi ma ma lại hỏi: "Ngươi y thuật cao minh như vậy, sao thân mình của cô nương nhà ngươi vẫn yếu ớt đến như thế? Bệnh của nàng ấy rất khó chữa sao?"

Ma ma nói: "Cũng không có gì đặc biệt khó chữa, chỉ là thân thể cô nương vốn yếu, đều tại thời tiết thay đổi thất thường khiến bệnh của cô nương liên tục bị ảnh hưởng, dẫn đến một số bệnh nhỏ kéo tơ mãi không dứt."

Nghe ma ma nói như vậy, giống như việc cô nương nhà bà hay bị bệnh là do thời tiết thất thường không hiểu lòng người.

Thịnh Quyết tự nhận mình cũng rất ngang ngược vô lý, nhưng so với người nhà họ Giang, hắn cảm thấy mình vẫn còn rất sáng suốt.

Thịnh Quyết quả thực không nói nên lời.

Hắn biết cả nhà Nhạc Xương Hầu đều yêu thương cô nương nhà họ.

Ở điểm này, hắn cảm thấy thật khó hiểu.

Lúc nào cũng độc đoán, bạc bẽo như Nhϊếp Chính Vương cuối cùng cũng có chút tò mò, hắn rất muốn biết, rốt cuộc là người con gái như thế nào, đáng giá để cả hầu gia trên dưới đều thực lòng yêu thương như vậy?

Là thương xót thân thể yếu ớt hay ốm đau bệnh tật của nàng? Hay là yêu thương tính cách thất thường, lời nói ẩn chứa dao nhọn, không nghiêng không lệch mà đâm vào lòng người?

Thịnh Quyết nghĩ mãi cũng không ra, hắn cảm thấy nhất định là do Nhạc Xương Hầu đã chiều hư nữ nhi, cho nên cả phủ trên dưới đều phải nhìn sắc mặt của cô nương họ Giang này nên mới cố gắng chiều chuộng nàng.

Thế gian này vốn toàn là người ích kỷ, bội bạc, cho dù thật sự có một người nguyện ý moi tim móc phổi đối xử tốt với người khác, thì đó cũng là một chuyện hiếm thấy không hề thực tế.

Khi một nhóm người đồng thời đối xử tốt với một người nào đó, thì nhất định không phải xuất phát từ chân tâm.

Tình cảm của người khác xoay quanh ngươi như ngươi là trung tâm của họ, rốt cuộc cũng sẽ pha lẫn những toan tính lợi ích, bằng không tình cảm đấy không thể duy trì lâu dài được.

Thịnh Quyết nghĩ, tiểu hoàng đế trong kinh thành, cho dù hiện tại chỉ là một đứa trẻ không quyền không thế, nhưng những cung nữ, thái giám và thần tử bên cạnh chẳng phải cũng đều mong muốn được tiến lên lấy lòng sao?

So sánh như vậy, hắn cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Giang Lạc Dao là đích nữ của Giang gia, là đứa con đầu lòng được sinh ra sau khi Nhạc Xương Hầu được phong tước, một phủ hầu to lớn như vậy, tất nhiên là phải hết lòng sủng ái mới được, không có gì kỳ lạ.

Nhϊếp Chính Vương Thịnh Quyết một bên tìm kiếm lý do và lời giải thích, cố gắng thuyết phục bản thân, một bên vẫn không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng.

"Cô nương nhà ngươi có chút huyền bí." Hắn nói như vậy, sau đó tiếp tục thử dò hỏi ma ma: "Tất cả mọi người đều nguyện ý thương tiếc nàng, cũng là một chuyện kỳ lạ, đối với bổn vương, lần đầu tiên gặp cô nương nhà ngươi, thế nhưng cũng không sinh ra cảm giác gì phản cảm."

Nhìn không chán ghét— đối với Nhϊếp Chính Vương ngông cuồng bạc tình như hắn mà nói, chính là lời khen ngợi lớn nhất.

Nhưng ma ma không biết, bà là người thẳng thắn, trong mắt nàng, khen là khen, ghét là ghét không hề quanh co lòng vòng.

Những từ ngữ mang tính hàm ý như thế này đều là ẩn ý thể hiện sự ghét bỏ mà không muốn người ta mích lòng.

Ma ma lập tức ngẩn người, bà cũng không nghĩ rằng cô nương nhà mình như vậy, vậy mà lại khiến Nhϊếp Chính Vương cất lời ẩn ý?

Cô nương nhà mình đã làm gì sao?

Hình như là không có làm gì cả?

Tại sao Nhϊếp Chính Vương lại chán ghét cô nương?

Cô nương mới đến Vương phủ không lâu, nhiều nhất chỉ gặp Vương gia hai lần, tại sao lại như vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của ma ma, Hứa Lạp cảm thấy đối phương có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó, vì vậy vội vàng thay Vương gia giải thích vài câu: "Ma ma không biết rồi, Vương gia nhà ta vốn không gần nữ sắc, nhìn thấy nữ tử bình thường đều sẽ cảm thấy tâm phiền ý loạn, không chán ghét cũng đã là sự tiếp nhận rất lớn."