Vẫn không chờ được câu thỉnh an kia— Thịnh Quyết cảm thấy nếu đổi lại là người khác, hắn sợ rằng hắn đã gây khó dễ vì hành vi vô lễ này, nhưng đây lại là Giang Lạc Dao.
Nhϊếp Chính Vương không thể không thừa nhận, lời nói của đối phương khiến hắn cảm thấy thoải mái.
So với Giang Lạc Dao, lời nói của Hứa Lạp lại không gãi đúng chỗ ngứa.
Không có quy củ, thực ra cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng Thịnh Quyết lại rất muốn thấy nàng thỉnh an mình.
Nhϊếp Chính Vương nghĩ, nhưng Nhϊếp Chính Vương không nói.
Vừa mở miệng, hắn lại chọn nói lời khó nghe: "Ốm đau bệnh tật, không dễ nuôi sống như vậy, nếu là hành quân bên ngoài, đi không được mười dặm đường đã bị đại quân vứt bỏ từ lâu rồi."
Giang Lạc Dao: "..."
Hứa Lạp: "..."
Hứa Lạp cả người đều không ổn rồi, Giang Lạc Dao bên cạnh cũng là vẻ mặt khó tin.
"Vương gia, cô nương là đích nữ của hầu gia, đấy là chưa kể cô nương còn là nữ tử, cô nương không cần cưỡi ngựa chiến đi đánh giặc." Hứa Lạp mặt mày biến sắc, vội vàng nhắc nhở chủ nhân của mình: "Hầu gia yêu thương cô nương như vậy, sẽ không để nàng chịu một chút khổ cực nào chứ nói gì là việc vô lý như đi đánh giặc."
Thịnh Quyết vẫn cứng miệng: "Nàng thân thể yếu ớt như vậy, sao có thể làm kỵ binh được? Nghĩ cũng hay lắm. Nhiều nhất chỉ là một binh lính bình thường thôi."
Hứa Lạp: “......”
Giang Lạc Dao che miệng khẽ ho khan một tiếng: "Ta sẽ không gây thêm phiền toái cho Vương gia."
Bệnh tật không chừa một ai, nhưng vị Nhϊếp Chính Vương ngang ngược tàn nhẫn lại không hiểu đạo lý này. Hắn tự nhiên muốn một cô nương ốm yếu "tự mình khắc phục" bệnh tật, để không gây phiền toái cho hắn.
Trên đời này, kẻ bạc tình không có trái tim nhất cũng chỉ như vậy.
Hứa Lạp không có cách nào phản bác lời nói của chủ nhân mình, hắn chỉ có thể xấu hổ cười gượng với Giang Lạc Dao, dứt khoát không hé răng nữa.
Giang Lạc Dao cũng không nói tiếp, nàng cúi mặt, một bên nghe Nhϊếp Chính Vương nói những lời khó nghe, vừa lúc Nhϊếp Chính Vương sắp rời đi, chêm vào một câu: "Bệnh đến thì nhanh, lúc đi lại kéo dài, Vương gia hôm nay cũng phải chú ý thân thể, nếu không cẩn thận lại bị bệnh sẽ khiến Vương gia dễ ngủ quên mà hỏng việc."
Thịnh Quyết đang muốn rời đi đột nhiên khựng lại, xoay người bình tĩnh rũ mắt nhìn xuống.
Hắn nghe ra ý của Giang Lạc Dao— nàng lúc này đang trách hắn không hiểu nhân tình, cho nên cố ý nhắc lại chuyện trước đây khiến hắn khó chịu.
Hắn buồn bực vì bản thân lại ngủ quên, nàng sẽ ôn hòa khuyên giải. Đồng thời nàng cũng sẽ vì ngươi khó chịu với nàng, sau đó nàng sẽ như vô tình nhắc lại chuyện này, thủ đoạn mềm dẻo từ từ khơi gợi lại sự phiền lòng của hắn.
Chuyện gì đây chứ.
Thịnh Quyết không khỏi nhìn kỹ lại nữ tử trước mặt.
Giang Lạc Dao nhìn mềm mại yếu đuối, không có gì không phù hợp, nhìn qua thì dễ khiến người khác mất cảnh giác, nhưng nhìn kỹ thì cô nương này vẫn có chút tính khí.
Giương cao cờ "quan tâm", cố ý chọc tức người khác, nàng tính khí cũng rất lớn đấy.
Thịnh Quyết nghĩ thầm, lần này hắn sẽ không so đo với nàng.
Sau đó, khi Hứa Lạp giúp hắn vén màn che tuyết, hắn theo bản năng quay đầu lại nói một câu kêu nàng không cần ra tiễn, nếu không bị cảm lạnh, hắn còn phải tốn công lo lắng đến thăm nàng.
Giang Lạc Dao gật đầu— biết đây là Vương gia đang trách nàng thường xuyên ốm đau khiến hắn phiền toái.
Hai người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Cả hai đều không muốn giao tiếp với nhau nữa, tốt nhất là nên không bao giờ gặp lại.
Đúng lúc này, Hứa Lạp vừa vén màn lên, một cơn gió buốt giá mang theo những bông tuyết mịn như sương ùa vào.
Cơn gió lạnh này không sai không lệch tạt vào mặt Nhϊếp Chính Vương, khiến hắn đứng chôn chân tại cửa.
Bị gió tuyết tạt vào, Thịnh Quyết lập tức cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, liền ho khan vài tiếng. Khi mở miệng, hắn cảm thấy giọng hắn lại khàn đi.
Thịnh Quyết: “……”
Ma ma vừa mang thuốc đến cho cô nương thì thấy cảnh tượng này, vội vàng gọi hắn quay lại: “Vương gia bệnh chưa khỏi hẳn, ngài đừng nên đứng ngoài gió tuyết như vậy chứ”
Đợi Thịnh Quyết quay lại, ma ma lần nữa bắt mạch cho hắn rồi nói rằng bệnh của hắn e rằng sẽ trở nặng, dặn dò hắn nhất định phải cẩn thận, nhớ uống thuốc đều đặn và chú ý mọi mặt.
Thịnh Quyết tưởng tượng đến vị thuốc khó uống kia, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Hắn dứt khoát bỏ ngoài tai những lời dặn dò của ma ma, đứng dậy và đi ra ngoài.
Ma ma không ngăn lại được cũng không dám cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mặc cho từng cơn gió lạnh buốt của sáng sớm, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh mà rời đi.
Trời lạnh thế này, còn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như vậy làm chi?
Ma ma chú ý thấy Giang Lạc Dao đang mặc một kiện áo choàng nhưng trên tay còn đang cầm một chiếc áo choàng khác, liền đề nghị nàng đưa cho Nhϊếp Chính Vương khoác thêm.
Giang Lạc Dao nhẹ nhàng trả lời ma ma: "Chiếc áo choàng này đêm qua ta đắp cho Nhϊếp Chính Vương, vừa rồi còn ở nguyên trên ghế. Ta thấy có lẽ hắn không muốn mặc nó."
"Nhϊếp Chính Vương thể trạng cường kiện, e rằng sẽ không vì chút gió tuyết này mà lại bệnh." Giang Lạc Dao ngừng lại một chút rồi nói thêm: "Hắn ghét bỏ sự phiền phức, có lẽ sẽ không để tâm đến những căn bệnh vụn vặt."