Quyển 4 - Chương 1.3

Ở giữa, là nội hạch tinh thần lực của lính gác, chỉ khi lính gác kết hợp cùng dẫn đường, thì nơi này mới chịu mở ra.

An Du tránh nơi đó, dùng tinh thần lực loại bỏ những mảng tạp chất lớn nhỏ, toàn bộ quá trình đại khái giằng co tầm ba đến bốn mươi phút, mới có thể khôi phục được sạch sẽ như ban đầu, sóng biển mãnh liệt lại một lần nữa trở nên bình tĩnh, nước biển nhuốm đầy tạp chất dần dần lấy lại được trong suốt.

An Du thở phào một hơi, chậm rãi rời khỏi biển tinh thần của sĩ quan, mở mắt ra, vừa vặn thấy nam nhân ngồi đối diện, mặt mày như trút được gánh nặng, biểu tình cũng nhu hòa đi vài phần.

Hiện giờ nội tâm sĩ quan cực kỳ kích động, rốt cuộc cũng minh bạch tại sao những lính gác từng được An Du khai thông đều nhớ cậu mãi không quên.

Loại cảm giác nhẹ nhàng này phảng phất khiến anh nhớ về khoảng thời gian khi bản thân chưa thức tỉnh thành lính gác, thế giới không ầm ĩ, ánh mặt trời không chói mắt, cùng bạn bè chơi đùa, va chạm cũng không cảm thấy khó chịu, những tảng đá đè nặng trong người anh giờ đã hoá thành hư không, loại cảm giác này, từ khi thức tỉnh đến tận bây giờ, đã lâu không cảm nhận được, thật sự quá thoải mái.

Ngay cả tinh thần thể không thích tiếp xúc của anh ——báo đen, cũng thoải mái ưỡn bụng dưới mà ánh nắng lăn lộn.

Tầm mắt sĩ quan vừa chuyển, thấy báo đen nằm bên cạnh tò mò đánh giá một báo tuyết nhỏ trước mắt, đó là... tinh thần thể của An Du!

Ngoại trừ thực lực cường đại, tinh thần thể An Du cũng thập phần đặc biệt, phần lớn tinh thần thể của dẫn đường đều không có công kích tính, ngược lại đều là động vật ôn hòa, tuy nhiên khác với mấy dẫn đường kia, tinh thần thể An Du lại là loại động vật ăn thịt, mấy năm trước từng lập được công lớn ở chiến trường, mãnh thú hung mãnh thống nhất trên chiến trường lúc ấy đã khắc sâu vào ấn tượng của mỗi chiến sĩ, chỉ là không nghĩ rằng, bộ dáng ngày thường lại đáng yêu như thế.

An Du thấy rõ trong mắt anh có chút nghi hoặc, cười nhẹ giải thích: "Ngày thường Khuê Kỳ thích biến bản thân thành hình thể nhỏ, để thuận tiện chơi đùa cùng đi lại."

"Thì ra là thế." Sĩ quan bừng tỉnh đại ngộ nói.

Cứ việc anh vẫn muốn ở lại giao lưu cùng An Du trong chốc lát, nhưng là thời gian khai thông đã hết rồi, không thể tiếp tục nói chuyện, anh đứng lên, cùng An Du bắt tay cáo biệt: "Thật sự cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, nếu sau này có điều gì cần hỗ trợ, có thể trực tiếp nói với tôi."

An Du lắc đầu cười, uyển chuyển từ chối: "Tiên sinh không cần để ở trong lòng, đây là việc tôi nên làm."

Sĩ quan gật đầu hướng tới An Du mà từ biệt, đi rồi hai bước sau đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu, có chút thấp thỏm mà nói: "An tiên sinh... Thứ lỗi vì đã mạo muội, xin hỏi tôi có thể có phương thức liên lạc của ngài không?"

An Du sửng sốt trong chốc lát, lục trong trí nhớ nguyên chủ, thấy lúc trước cũng thường xuyên gặp phải loại chuyện này, cậu không nhịn được mà bật cười nói: "Nếu muốn liên hệ tôi, có thể trực tiếp gọi vào số của quân nhân."

Đây là lời nói cự tuyệt nhẹ nhàng, tuy rằng sĩ quan cảm thấy tiếc, nhưng cũng đoán trước bản thân sẽ không thành công, ít nhất sau này vẫn có thể hẹn An Du khai thông tinh thần thêm lần nữa, tưởng tượng như vậy tạm thời an ủi được anh đôi chút, cùng An Du biểu đạt lòng thành sau đó cáo từ ra về.

Khi sĩ quan đi, An Du quay về bàn làm việc, xử lý công văn đưa đến trên tay cậu, thuận tiện chải vuốt một chút ký ức của nguyên chủ, rốt cuộc chiều nay đã phải đến nơi huấn luyện của đệ nhất quân đoàn, cậu nhớ mang máng...

Quân đoàn trưởng của Đệ nhất quân đoàn, chính là tướng quân đương nhiệm của Liên Bang, đồng thời không khác gì thiên kiêu chi tử của thế giới này, có được tinh thần lực lính gác hắc ám cấp 3S - Tông Quyết.