Quyển 4 - Chương 1.2: Khai thông tinh thần lực

An Du có chút buồn cười mà quan sát viên sĩ quan này, cấp bậc trung tá, thái độ khẩn trương, có vẻ đã chăm chút ngoại hình trước khi đến đây để tạo ấn tượng đầu tiên cho cậu, hẳn là vừa mới được thăng chức, lần đầu tiên đến tiếp nhận khai thông tinh thần lực, hơn nữa trên người anh còn mang theo hương gỗ nhàn nhạt, khả năng đã hỏi qua đồng nghiệp về sở thích của cậu.

Chỉ là một lần khai thông bình thường, nhưng mọi lính gác đều cực kỳ quý trọng cơ hội này, mà An Du cũng hiểu rõ nguyên chủ, bản thân là dẫn đường hắc ám nên lực hấp dẫn đối với các lính gác là cực kỳ cao.

“Bổn tiên sinh phải không, mời ngồi.” An Du đứng lên từ bàn làm việc, đi vào chỗ ngồi được sắp xếp đặc biệt cạnh cửa sổ bên phải văn phòng, ra hiệu mời sĩ quan đang lúng túng đứng trước mặt.

“Được... Được.” Viên sĩ quan nhẹ nhàng thở ra, nhấc chân bước đến ghế ngồi khai thông tinh thần lực.

Hai tháng trước anh vừa được thăng chức từ thiếu tá lên trung tá, nhưng so với việc được thăng chức, thì điều khiến anh mừng như điên là cuối cùng anh cũng đã có tư cách được An Du khai thông tinh thần lực.

Vì nhu cầu nên dường như năng lực của dẫn đường thường được phát huy tối đa, đồng thời Liên Bang cũng có các quy định nghiêm ngặt về cấp bậc của lính gác được nhận khai thông tinh thần lực vào thời điểm chưa có chiến tranh, và An Du, dẫn đường hắc ám duy nhất Liên Bang, từ trước đến nay chỉ tiếp nhận khai thông tinh thần lực cho những người có cấp bậc trung tá trở lên, hoặc lính gác cấp A.

Nhưng nếu là ở trên chiến trường, thì quy định sẽ vô hiệu, bởi quân đội luôn đặt sức khoẻ của các chiến sĩ lên hàng đầu.

Mà các đồng nghiệp chưa được thăng chức khi biết tin tức này, đều đấm ngực dậm chân tự trách bản thân đã không nỗ lực.

Phải đợi hai tháng sau, cuối cùng cũng đến ngày anh tiếp nhận khai thông tinh thần lực.

Ngày thường nghiêm túc lạnh lùng, một mặt đáng sợ như Diêm Vương dọa cho mấy tân binh hồn bay phách lạc, giờ lại giống như thiếu niên vừa mới biết yêu, thậm chí khẩn trương, lo lắng đến mức không biết phải bước chân nào trước.

Ngồi xuống ghế, đối diện với tình nhân trong mộng của vô số lính gác đang cúi đầu sửa sang lại tư liệu trong tay. An Du ngồi ngược sáng, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ đáp trên người cậu, làm cả người cậu được phủ bởi màu vàng kim loá mắt, càng tăng thêm mấy phần nhu hòa.

Đại khái khi xem qua tư liệu về viên sĩ quan này, An Du ngẩng đầu, nở một nụ cười ôn nhu, quả nhiên trong mắt đối phương hiện lên một tia kinh diễm, gương mặt cũng nổi lên màu đỏ khả nghi.

Diện mạo nguyên chủ vốn đã ưu tú, là loại người nhìn một cái đã khiến người người nảy sinh hảo cảm, dù trải qua huấn luyện quân đội hàng năm, mặt mày vẫn không mất đi anh khí, khí chất nhu hòa cùng sự cứng cỏi của quân nhân tạo thành một kết hợp hoàn mỹ, chỉ cần một nụ cười là có thể khiến cho những người không có tâm trí kiên định ngất xỉu tận ba, bốn lần.

“Tiên sinh, phiền ngài đưa tay cho tôi xem một chút.”

An Du vươn tay, trung sĩ ngồi đối diện nỗ lực duy trì bình tĩnh làm theo lời cậu nói, cẩn thận mà đặt trên tay cậu, động tác chậm rãi như sợ doạ cậu giật mình.

An Du nhướng mày, trong lòng nảy sinh vài phần hảo cảm đối với trung sĩ này, đồng thời càng thêm coi trọng việc khai thông tinh thần lực kế tiếp mấy phần.

An Du nhắm mắt lại, triển khai tinh thần lực của bản thân, thông qua tiếp xúc của hai người mà mở ra thế giới tinh thần lực, tiêu trừ tất cả những tạp chất đang lẫn lộn trong ‘vùng biển’ tinh thần lực rộng lớn.