Chương 2

“Thiên Yến vất vả rồi, đúng là không dễ chút nào.” Tô Minh nhìn mồ hôi trên trán anh, đưa cho anh một chai nước.

“Vẫn ổn.” Sở Thiên Yến nhận lấy rồi uống một ngụm, nhớ lại cảnh đánh nhau vừa rồi một chút, ánh mắt tối sầm lại.

Vừa rồi đối thủ cạnh tranh đã giở trò, hên là anh kịp thời phát hiện được, nếu không, người đang nằm dưới đất hiện tại chắc chắn là anh.

“Tôi về lớp lấy chút đồ, cậu có việc thì đi trước đi, không cần chờ tôi.”

“Được.” Tô Minh cũng không khách sáo, nhanh chóng rời đi, để lại Sở Thiên Yến chậm rì rì đi trong khuôn viên trường, vẻ mặt phức tạp.

Có người đang theo dõi anh.

Vừa rồi khi anh di chuyển, rõ ràng có thể cảm nhận được một ánh mắt khác thường đang chăm chú nhìn anh, mặc dù anh không định quan tâm đến, nhưng ánh nhìn chăm chú đó vẫn theo anh đến đây, một loại cảm giác như hình với bóng.

Thật phiền.

Sở Thiên Yến lắc lắc đầu, anh đã quen với những chuyện như thế này.

Trước đó có một khoảng thời gian anh cũng từng gặp qua, nhưng những người đó không trắng trợn táo bạo như người này, ít nhất thì ánh mắt của hắn sẽ không nóng đến mức Sở Thiên Yến không thể chịu đựng.

Anh gia tốc bước chân, muốn tránh ánh mắt đó, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau khi Lương An Nguyên phát hiện động tác của anh, cũng lon ton chay theo, tim đập cực kỳ nhanh.

Vẫn không thể thoát khỏi.

Trong lòng anh tự ám chỉ với mình, rõ ràng là thể chất không thể vượt qua Alpha được, nhưng năng lượng kinh người đang bộc phát ra lúc này, lại thật sự giúp anh kiên trì tiếp tục.

Sở Thiên Yến rất muốn thoát khỏi hắn, vậy nên đã dùng một chút biện pháp đặc biệt, mọi người xung quanh cũng đang lang thang vòng quanh các lộ tuyến phức tạp trên bản đồ, đi lòng vòng lâu lắm mới đến được lớp.

“Ha…” Anh thở hắt ra, sau khi cảm giác được ánh mắt đã biến mất thì giãn lông mày ra, người cũng miễn cưỡng nghỉ ngơi tại chỗ một chút.

Sau đó, anh cởi chiếc áo sơ mi ướt nhẹp mồ hôi ra.

Cuộc đối chiến vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của anh, hoàn toàn ra vẻ ngoan cố với đối phương, trong lớp có quần áo để thay, sau khi anh nhanh chóng thay xong thì cả người cũng thoải mái hơn.

“Sở Thiên yến, video đối chiến của cậu làm xong rồi, bây giờ qua lấy hay sao?” Đồng bạn gọi điện cho anh.

“Ừ.” Sở Thiên Yến gật gật đầu, cũng không quan tâm mấy việc nhỏ nhặt khác, lập tức ra khỏi lớp.

Là người đầu tiên chiến đấu cơ giáp chuyên nghiệp, Sở Thiên Yến có thể đạt được thành tựu như hiện tại, ngoài tài năng tuyệt vời ra thì còn có cả nỗ lực và mồ hôi của anh.

Mỗi lần anh chiến đấu một trận, đầu tiên sẽ xem trận đấu được lưu, sau đó sẽ dốc hết sức để nghiên cứu chuyển động của mình và đối thủ, nhận biết rõ phản ứng của đối thủ, rồi tổng kết và luyện tập nhiều lần, hình thành những kỹ xảo chiến đấu cao siêu, để bản thân sử dụng nó trong trận đấu tiếp theo.

Trong lớp học sáng sủa, vừa rồi vẫn có một người ngồi, nhưng hiện tại vì Sở Thiên Yến đã rời đi nên trở lại vẻ trống trải.

Lương An Nguyên núp trong góc tối, không thể đuổi kịp tiết tấu của anh, chỉ còn lại một mình ngây ngốc ở lại lớp, chạm vào chiếc áo sơ mi Sở Thiên Yến vừa cởi ra.

Thơm quá, thật sự rất thơm, nó có mùi như hoa tường vi.

Hắn không nhịn được sáp lại gần, đặt lên mũi hít một hơi, sau khi ngửi được hơi thở đặc thù kia, cơ thể liền run rẩy, như muốn lập tức ngất đi.

“Thiên Yến…” Hắn chậm rãi kêu lên, đôi đồng tử màu đen chứa ẩn một vũng nước, sâu không thấy đáy, tay vô thức mò xuống hạ bộ của mình, như một con rối bị chơi bùa, dùng sức xoa nắn nó.

“Ưm…” Tiếng thở dốc đứt quãng tràn ra từ trong góc, là phản ứng đắm chìm của Lương An Nguyên, hắn cầm lấy bao qυყ đầυ, lên xuống thật nhanh, dươиɠ ѵậŧ vì chịu sự kí©h thí©ɧ mà càng ngày cương cứng, rất nhanh chịu không nổi nữa.

Quần áo dính đầy mồ hôi được hắn đặt ở chóp mũi, dùng sức hít ngửi, cặp lông mi dài trên mặt cũng hoạt động, không ngừng cọ xát vào nó, hạ bộ vì hoạt động càng ngày càng mạnh nên cũng biến thành màu đỏ, nhìn qua có vẻ đã sắp bắn.

“A ha…” Âm thanh thở dốc gợi cảm quanh quẩn trong phòng học, từ kìm nén ban đầu trở thành giải phóng, càng lúc càng biến lớn.

Khi Sở Thiên Yến đi đến lớp, rõ ràng nghe được gì đó, nhưng khi đẩy cửa ra, bên trong vẫn trống rỗng như cũ, không có bất kỳ ai ở đó.

Kỳ lạ.

Anh nhíu mày, đi về chỗ ngồi của mình, nhìn quần áo đã nhăn nhúm, cho vào túi chuẩn bị mang về, lại phát hiện trên đó có vệt nước kỳ lạ.

Là.. Mồ hôi của anh sao?

Anh nghi hoặc tự hỏi, lại đưa lên ngửi ngửi, phát hiện trên quần áo của anh thật sự có mùi tin tức tố xa lạ.

Là mùi gỗ trầm hương.

Chết tiệt, có người động vào đồ của anh.

Anh không vui cầm quần áo xuống lầu, nhìn thùng rác bên cạnh rồi ném vào.

Thật xui xẻo.