Chương 10

Phong Dịch cùng Giang Kiều nhìn nhau nửa phút, bọn họ đều đánh giá thân thể đối phương, không nói nửa câu.

Giang Kiều mở miệng trước: "Có thể hay không hỏi Phong tổng một câu, vì sao muốn gặp tôi?"

"Oh?" Phong Dịch nâng mi, "Giang tiểu thư cảm thấy, tôi cần thiết phải nói nguyên vẹn lý do. Phải không?"

Giang Kiều rõ ràng ý tứ của Phong Dịch, lại biểu hiện hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng Phong Dịch đâu phải người mất não, tầm mắt hắn đảo qua cô.

"Tất cả mọi người đều thấy được Phong tổng một mình vào phòng làm việc của tôi." Giang Kiều phủ phủ mi, làm như cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Có phải hay không không được tốt cho lắm?"

Giang Kiều thật nghiêm cẩn đem hai chữ "một mình" nhấn mạnh hướng đến Phong Dịch, ý tứ dò xét rõ ràng.

Phong Dịch làm như minh bạch dụng ý của Giang Kiều, hắn hơi nở nụ cười: "Nếu từ nay về sau, Giang tiểu thư bởi vì việc này mà nhận đến quấy nhiễu. . ."

Phong Dịch dừng một chút, ánh mắt của hắn thẳng tắp, nhìn chằm chằm Giang Kiều. Âm thanh nặng nề hạ xuống, nói một câu:

"Tôi có thể phụ trách."

Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Kiều hơi thay đổi, lại như cũ treo trên môi nụ cười: "Phong tổng muốn hỏi cái gì?"

Phong Dịch: "Không có gì, bất quá chính là sự tình ngày hôm qua mà thôi."

"Tôi đây lại mạo muội hỏi Phong tổng một câu. . ." Giang Kiều ngước mắt, nhìn Phong Dịch một cái, "Anh muốn hỏi, là việc ban ngày, hay sự tình đêm qua?"

Phong Dịch hơi ngạc nhiên, môi mỏng khẽ cong, nhả ra hai chữ: "Ban đêm."

"Ngày hôm qua ban đêm. . ." Giang Kiều biểu cảm có chút nghi hoặc, cô hơi hơi thăm dò, xem sắc mặt Phong Dịch: "Tôi không phải ở cùng với Phong tổng sao?"

Nói xong Giang Kiều chậm rì rì đi tới ghế đối diện, chậm rãi ngồi xuống.

Làn váy vừa vặn che khuất trên đùi, dường như có thể nhìn thấy tất cả bên trong, nhưng cẩn thận nhìn lại, cố tình cái gì đều nhìn không thấy.

Phong Dịch tinh tế quan sát biểu cảm của Giang Kiều. Có lẽ vì sự tình tối hôm qua, cô đã không còn ngụy trang.

Ánh mắt Giang Kiều trở nên nóng rực, nhìn chằm chằm Phong Dịch không chớp mắt.

Bất quá, lần này Phong Dịch trở lại, chỉ đơn thuần xem xét thương thế trên đùi Giang Kiều như thế nào. Hắn chú ý tới bộ dáng Giang Kiều, tựa như vết thương cũng không đáng lo ngại lắm.

Giang Kiều nghênh đón tầm mắt Phong Dịch, không có nửa điểm chướng ngại tâm lý. Dù sao, tối hôm qua là do Phong Dịch thiết kế cô một hồi cạm bẫy.

Hai người đứng đối diện nhau, bước chân Phong Dịch trầm ổn, lại gần Giang Kiều. Hắn cúi người, chống lại ánh mắt cô.

Âm giọng Phong Dịch như trước cực thấp, chậm rãi nói ra một câu: "Giang Kiều, cô đến cùng muốn làm cái gì?"

Thay vì hỏi việc khác, Phong Dịch càng muốn biết, mục đích Giang Kiều tiếp cận hắn là gì? Muốn từ hắn đạt được cái gì?

"Anh cảm thấy là gì?" Giang Kiều không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại xoay qua hỏi chính hắn. Thanh âm uyển chuyển dừng lại, ánh mắt không hề né tránh.

Tầm mắt Giang Kiều có chút không an phận, dường như có thể nhìn xuyên thấu qua áo sơ mi, chạm đến thân thể hắn.

Phong Dịch không trả lời, đáy mắt hắn khôi phục bình tĩnh. Hắn đứng thẳng dậy, xoay người rời đi. Giang Kiều không theo sau, cô đứng lên, nhìn bóng lưng Phong Dịch, câu môi, nở nụ cười nhạt.

. . .

Bộ phim Giang Kiều phụ trách rất nhanh sẽ tiến hành, kể từ ngày ấy hai người bọn họ không gặp lại nhau thêm lần nữa.

Khởi máy một ngày, Giang Kiều phải đi giám chế điện ảnh, tổ kịch đã chuẩn bị phòng rất sớm về trước.

Giang Kiều dùng qua bữa cơm, chuẩn bị trở về, cô đi thang máy, sau đó bước ra ngoài hành lang.

Hành lang cực kì yên tĩnh, hai sườn cửa phòng đóng chặt. Cước bộ Giang Kiều hơi dừng lại, cô nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Giang Kiều."

Giang Kiều nhận ra chủ nhân giọng nói này, cô chậm rãi xoay người nhìn sang chỗ khác.

Nguyên chủ có một em trai cùng cha khác mẹ kêu là Giang Húc, mà trước mặt cô lúc này là bạn gái Giang Húc - Thượng Doanh, một nữ minh tinh, hiện tại có chút danh khí.

Cô ta đi giầy cao gót đế nhọn, mặc một thân quần trắng, bộ dáng nhìn qua vô cùng thanh thuần.

Giang Kiều cong khóe miệng, bất quá người này tâm tư không hề đơn thuần như mặt ngoài thể hiện.

Thượng Doanh tựa hồ muốn tìm cô nói chuyện, vì đi quá vội vàng nên hơi thở có chút dồn dập: "Giang Kiều, thật lâu không gặp." Thượng Doanh cùng Giang Húc lúc trước từng tán gẫu qua chuyện Giang Kiều cùng Phong Dịch, cho nên hôm nay cô ta tìm đến Giang Kiều ý đồ cảnh cáo.

Giang Kiều khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng dựa vào một bên trên tường: "Thượng Doanh, cô tìm tôi có việc gì?"

Giang Kiều ngữ khí phô trương, không hề nể mặt Thượng Doanh.

Nháy mắt sắc mặt Thượng Doanh trở nên khó coi, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, cô ta biết tính tình Giang Kiều, không thể cùng Giang Kiều chính diện khởi lên xung đột.

Thượng Doanh cười cười: "Nói gì vậy? Cô là chị gái của Giang Húc, tôi tự nhiên muốn quan tâm cô."

Cô ta lại nói: "Cô về nước lâu như vậy cũng không về nhà, ở nhà mọi người đều thấp thỏm lo cho cô"

Giang Kiều tùy ý hỏi lại, đuôi mắt hơi nhích lên: "Phải không?"

Dừng vài giây, Giang Kiều thản nhiên liếc mắt một cái: "Từ lúc nào tôi cùng cô có quan hệ tốt như vậy?"

Thượng Doanh chán ghét Giang Kiều nói chuyện không chút lưu tình. Huống hồ Giang Kiều có tiếng xấu, lại cùng tập đoàn Phong thị nhấc lên quan hệ không rõ ràng.

Ngày đó có không ít người thấy Phong tổng cùng Giang Kiều vào cùng một phòng, không biết bọn họ đã làm gì ở bên trong.

Thượng Doanh nghĩ đến khả năng Phong Dịch xem trọng Giang Kiều, trong lòng liền phát ra một cỗ tức giận.

Thượng Doanh nói bóng nói gió: "Tôi biết cô gần đây cùng tập đoàn Phong thị hợp tác, rất nhiều người đã từng đối với Phong tổng nổi lên ý tưởng, nhưng đều không thành công."

Thượng Doanh một mặt nói xong, một mặt quan sát biểu cảm của Giang Kiều: "Tôi khuyên cô, trăm ngàn lần không cần cùng Phong tổng thân cận như vậy, cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có cô."

Giang Kiều đem khuỷu tay đặt trên tường chống đỡ, đứng thẳng dậy, tới gần Thượng Doanh.

Thượng Doanh theo bản năng lùi về phía sau một bước, thấy sắc mặt Giang Kiều trở nên lãnh đạm, nói chuyện liền có chút sợ sệt: "Nói những lời này, tôi cũng là vì muốn tốt cho cô."

Giang Kiều cười lạnh một tiếng: "Tốt cho tôi?"

Thượng Doanh là bạn gái Giang Húc, Giang Húc chán ghét cô, Thượng Doanh đương nhiên cùng hắn đứng chung một chiến tuyến. Đừng nói là ra tay giúp đỡ, không bỏ đá xuống giếng đã là may lắm rồi.

Giang Kiều thu liễm ý cười, thần sắc lạnh xuống: "Lúc tôi bị lời đồn trên mạng công kích, cô tại sao không đứng ra nói chuyện? Lúc tôi bị người khác vu oan hãm hại, cô lại ở nơi đâu?"

Thượng Doanh giật mình, trong dĩ vãng tuy Giang Kiều tính tình kiêu căng, nhưng cũng sẽ không cường thế như bây giờ, tạo cho người khác cảm giác áp bách.

Giọng nói Giang Kiều không nóng không lạnh: "Loại dối trá này trong lời nói của cô từ sau đừng đi nói với tôi nữa."

Giang Kiều lại tiến về phía trước một bước: Tầm mắt thẳng tắp dừng trên người Thượng Doanh.

"Cuối cùng, tôi nói rõ ràng cho cô nghe."

Giang Kiều gằn từng tiếng, tận lực cường điệu năm chữ: "Tôi coi trọng Phong Dịch"