Chương 9

Khi nhiệt độ cơ thể ấm áp của Giang Kiều rời đi, không khí nhất thời trở nên lạnh băng.

Đáy mắt Phong Dịch phút chốc trở nên thâm trầm, nơi thắt lưng, dường như còn lưu lại độ ấm của cô.

Phong Dịch đứng lên, nhìn đai quần trống rỗng, dây lưng đã bị cô nàng tinh quái kia cuỗm mất.

Lát sau từ bóng đêm vang lên một tiếng giòn tan, dây lưng đã bị ném trở về.

Hắn đi đến mở rộng cửa sổ, gió đêm đánh úp lại, gợi lên trên rèm cửa, nhẹ nhàng bay phấp phới, tựa như sự tình vừa rồi không hề chân thực.

Phòng này ở tầng một, khoảng cách tiếp đất không xa, Giang Kiều cởi bỏ dây lưng hắn, không chút do dự nhảy từ cửa sổ thoát ra.

Phong Dịch đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, bên dưới là một ngõ nhỏ u ám, uốn lượn khúc chiết, không biết thông đến hướng nơi nào.

Mà cô gái tùy ý làm bậy kia lại không thấy bóng dáng.

Phong Dịch thản nhiên cười lạnh một tiếng, gió đêm chậm rãi thổi tới, mang theo mùi hương táo lê lan tỏa trong không khí hơi say lòng người.

Hắn nắm chặt thành cửa, cảm giác kì diệu khi ngón tay lướt qua da thịt tinh tế của Giang Kiều dường như chưa hề tan biến.

Phong Dịch rời khỏi cửa sổ, đi vào trong bóng đêm.

Lạch cạch một tiếng, trên đỉnh đầu đèn đã sáng lên, ánh sáng nháy mắt ngập tràn toàn bộ phòng.

Phong Dịch quét mắt qua căn phòng, mày ẩn ẩn nhăn lại. Bởi vì vừa rồi đánh nhau, trong phòng biến thành một mảnh hỗn độn, đồ đạc bị xáo trộn vị trí, trông vô cùng lộn xộn.

Không khí mơ hồ lưu lại hương vị kia cô gái kia, như có như không quẩn quanh bên chóp mũi.

Trên Sofa còn rơi lại mảnh vải màu đen, Phong Dịch đi tới, đầu ngón tay kẹp xuống mảnh vải. Nếu hắn nhớ không lầm, mảnh vải này hẳn là từ trên người Giang Kiều rơi xuống.

Tầm mắt Phong Dịch hơi hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt phẳng miếng vải, mảnh vải còn dính vết máu, hắn biết: mới vừa rồi trong lúc tiếp xúc, Giang Kiều bị thương.

Một mặt khác.

Giang Kiều thừa dịp Phong Dịch thất thần, đã nhanh chân chạy trốn.

Cô từ tầng một nhảy xuống, chạy ra ngõ nhỏ, lợi dụng bóng đêm ẩn náu thân hình, rồi lập tức trở về nhà mình.

Giang Kiều đứng trước gương, trên váy thoáng có chút nếp nhăn, trong đó có một bên góc váy bị xé rách, trên đùi lộ ra một đạo vết thương.

Miệng vết thương còn đang thấm máu, máu tươi đối lập cùng làn da trắng noãn, có chút bắt mắt. Giang Kiều mặt mày dửng dưng, cởi bỏ váy dài trên người. Qua một hồi lâu, nhà tắm vang lên tiếng dội nước.

Cô đơn giản rửa mặt một phen, lại lấy ra hòm thuốc trong nhà, bắt đầu xử lý miệng vết thương.

Trên đùi truyền đến từng trận đau đớn, vẻ mặt Giang Kiều chỉ hơi nhăn lại, dùng động tác thuần thục băng bó miệng vết thương. Động tác trên tay không bị ngừng lại, suy nghĩ đã có chút bay xa.

Giang Kiều nghĩ đến chuyện xảy ra ở quán bar, cô cùng Phong Dịch giao thủ, và phản ứng của hắn.

Giang Kiều biết, Phong Dịch khẳng định đối với cô nổi lên nghi ngờ, an bày chuyện này, chẳng qua chỉ để cô tự chui đầu vào lưới.

Bất quá, cô muốn tìm hiểu Phong Dịch, cho dù hắn lại tiếp tục thử cô, chỉ cần bản thân không thừa nhận, Phong Dịch cũng không thể xác nhận việc này.

Hiện tại Phong Dịch đã phát hiện, như vậy cô lại phải đổi biện pháp khác cường thế hơn.

Điện thoại bên người bỗng reo vang, tiếng chuông đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, Giang Kiều thu hồi suy nghĩ, tầm mắt dừng trên điện thoại.

Là Trác Mạn Nhân gọi đến.

Khóe miệng Giang Kiều khẽ câu, ý cười không chạm tới đáy mắt, cô vươn tay, ấn xuống nút tiếp điện thoại, sau đó đem di động đặt trên mặt bàn.

Trác Mạn Nhân gọi hai tiếng: "Giang Kiều."

Giang Kiều không có ý định lên tiếng, tiếp tục xử lý miệng vết thương.

Không nghe được tiếng Giang Kiều đáp lại, Trác Mạn Nhân lại mở miệng: "Ta nghe nói hạng mục con phụ trách, tài chính bị đứt đoạn." Thanh âm bà ta mang theo một tia sốt ruột.

"Con lần đầu làm chuyện này, hẳn là kinh nghiệm không đủ, nếu cần thì Giang thị có thể hỗ trợ một chút."

Trong lời nói của Trác Mạn Nhân có vẻ đều vì Giang Kiều mà suy nghĩ, nhưng Giang Kiều rõ ràng đã biết ý đồ của bà ta.

Giang Kiều thu liễm ý cười, giống như lơ đãng nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết tập đoàn Phong thị đã quyết định đầu tư rồi sao?"

Nguyên bản Trác Mạn Nhân muốn mượn việc này để làm khó dễ Giang Kiều, không nghĩ tới tập đoàn Phong thị thế nhưng chịu bỏ vốn đầu tư.

Cuộc gọi điện này của Trác Mạn Nhân mục đích thập phần rõ ràng, bà ta muốn thông qua Giang Kiều, tìm hiểu cô cùng tập đoàn Phong thị đến cùng có quan hệ gì?

Nhưng Giang Kiều sẽ không để bà ta như ý nguyện, trong lời nói tận lực né tránh chủ đề kia: "Tập đoàn Phong thị tập cùng Tây hoằng ảnh thị nói chuyện hợp tác, chuyện này tựa như không phải điều gì bí mật."

Trác Mạn Nhân: "Con từ khi nào thì cùng tập đoàn Phong thị có quan hệ?"

"Ta biết cũng chỉ có như vậy." Giang Kiều bỏ qua lời nói Trác Mạn Nhân, thần sắc lãnh đạm, "Nếu ngươi muốn biết, không bằng tự mình đi hỏi đi?"

Âm thanh Giang Kiều hạ xuống, Trác Mạn Nhân nghe được trong lời của cô không có kiên nhẫn, lập tức ngừng đề tài: "Thời gian không còn sớm, con nghỉ ngơi sớm một chút."

Giang Kiều lười biếng ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Tầm mắt cô lưu lại vài giây trên màn hình, sau đó dời đi.

...

Sân bay Mặc thành.

Hôm nay ở sân bay vô cùng huyên náo, xung quanh rất nhiều fan cùng phóng viên vây quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía, chờ đợi một người xuất hiện.

Siêu sao Thẩm Ngôn Phóng.

Thẩm Ngôn Phóng là ngôi sao mới, vừa ra mắt liền lập tức nổi tiếng, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Dù cho lịch trình biểu diễn vô cùng ngắn, thế nhưng từ trước đến nay, doanh thu phòng vé của hắn vẫn không ngừng tăng lên.

Biết hôm nay Thẩm Ngôn Phóng nhất định sẽ đến, rất nhiều người đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị.

Thân ảnh hắn vừa mới xuất hiện tại cửa sân bay, nháy mắt tiếng hò hét của nhóm fan vang lên inh ỏi, nhất thời phá tan yên tĩnh.

Thẩm Ngôn Phóng mặc một kiện T-shirt, đơn giản đến cực điểm, tôn lên vóc người cường tráng, to lớn. Ở trong đám người phá lệ bắt mắt.

Hắn đeo kính râm, che khuất nửa khuôn mặt, nhưng từ xa vẫn có thể nhìn thấy được khí chất vô cùng độc đáo.

Các phóng viên, nhà báo đã đi tới sân bay từ sớm. Bọn họ đợi hồi lâu, hi vọng có thể chụp được hình ảnh Thẩm Ngôn Phóng đăng tạp chí.

Lúc này, bọn họ cố gắng chen lên, giơ máy ảnh trong tay điên cuồng chụp hình.

Thẩm Ngôn Phóng đứng bên cạnh người đại diện, cùng anh ta nói mấy câu.

Hắn chậm rãi nâng ánh mắt lên, không chút để ý nhìn xung quanh, sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía nhóm fan, khẽ cong môi mỏng.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng ồn ào ở sân bay càng thêm ầm ĩ. Mặc dù xung quanh ồn ào náo động vạn phần, khóe miệng Thẩm Ngôn Phóng thủy chung mang theo một tia tươi cười tản mạn.

Bọn bảo tiêu vây quanh Thẩm Ngôn Phóng, không để những người khác tới gần. Hắn bước đi thong thả, di chuyển từ sân bay chật chội ra ngoài.

Tiếp đó lên một chiếc ô tô màu đen, nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Sau khi yên ổn trên xe, hắn chậm rãi tháo kính râm xuống, lộ ra ngũ quan xinh xắn, một đôi mắt phượng dài nhỏ yêu nghiệt, mâu quan nhu hòa.

Thẩm Ngôn Phóng cúi đầu, không chút để ý xem di động.

Người đại diện quay đầu, nhìn về phía Thẩm Ngôn Phóng: "Ngôn Phóng, tôi cùng cậu bàn một chút về hành trình kế tiếp."

"Ngươi ngày mai cậu có lịch đi Thượng Hải quay bộ phim Chân Nhân Tú"

"Lúc trước Hàn đạo diễn đã cùng công ty giúp cậu nói chuyện, theo dự đoán của tôi khả năng tháng sau sẽ bắt đầu tiến hành."

"..."

Âm thanh người đại diện tiếp tục vang lên, ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng cũng không nâng một chút, tựa như không đem chuyện này để trong lòng.

Hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào di động, ngón tay thon dài xẹt qua màn hình, tùy ý xem nội dung trên đó.

Đột nhiên, động tác của hắn hơi khựng lại, ánh mắt dừng trên một tin tức: Giang tiểu thư tập đoàn Giang thị đã về nước, hiện tại đang ở Tây hoằng ảnh thị đóng phim, giám chế sản xuất.

Theo tin nọ, cô hẳn là người giám chế buổi chụp hình trong ít ngày nữa.

Mâu quang trong đôi mắt Thẩm Ngôn Phóng khẽ nhúc nhích, trong đầu hắn xẹt qua khuôn mặt Giang Kiều. Thần sắc tản mạn ban đầu biến mất, bên môi hiện lên ý cười như có như không.

Hắn mở miệng hỏi: "Hôm nay buổi chiều có an bày gì sao?" Bên trong xe yên tĩnh vang lên giọng nói của hắn.

Người đại diện ngây ngẩn cả người, Thẩm Ngôn Phóng chưa từng để ý lịch trình của bản thân hôm nay lại mở miệng hỏi qua việc này.

Người đại diện: "Công ty sắp xếp cho cậu một cuộc phỏng vấn, lát nữa sẽ tiến hành."

Thẩm Ngôn Phóng híp mắt, bỗng dưng mở miệng, chặt đứt lời nói của người đại diện: "Bỏ qua."

Nhẹ nhàng bâng quơ hai chữ, ngữ khí thản nhiên, lại lộ ra một tia chắc chắn, bình tĩnh mà kiên quyết.

Người đại diện chợt ngẩn ra.

Thẩm Ngôn phóng liếc mắt một cái, không nhanh không chậm nói: "Hôm nay buổi chiều tôi có việc, lùi hết lịch trình lại đi."

Vẫn là ngữ khí chắc chắn kiên quyết.

Người đại diện lấy lại tinh thần: "Tôi giúp cậu liên hệ bên phía phỏng vấn lùi lại lịch."

Âm thanh Thẩm Ngôn Phóng lại vang lên: "Hiện tại đi công ty." Sau đó hắn nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.

Xe vững vàng tiến về phía trước, đi qua vài ngã tư đường huyên náo, cuối cùng dừng ở cửa công ty Tây hoằng.

Người đại diện xử lý công việc, Thẩm Ngôn Phóng chậm rãi đi trên đường. Hắn suy tư một hồi, sau đó hướng về phía phòng họp đi đến.

Thẩm Ngôn Phóng đi trên hành lang, thời gian này ở đây không có người khác, hắn nhàn nhàn tựa trên tường, tư thái lười nhác đến cực điểm.

Phòng họp ngăn cách bằng cửa kính, mặt trời chiếu xuống, chiết xạ ra tia sáng xinh đẹp. Lúc này, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, ánh mắt liền dừng lại, thẳng tắp nhìn qua.

Tầm mắt hắn xuyên qua hành lang yên tĩnh, lại lướt qua cửa sổ trong suốt, nhìn về phía phòng họp.

Trong phòng hội nghị, Giang Kiều đang phát biểu. Thẩm Ngôn Phóng yên tĩnh lắng nghe, trong đôi mắt hẹp dài lạnh bạc hiện lên tia cảm xúc khó phân biệt.

Giang Kiều nghiêng mặt, tóc đen dài như mực rơi xuống làn da trắng nõn, lộ ra sườn mặt hoàn mĩ.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Giang Kiều, thần sắc trở nên nhu hòa, môi mỏng khẽ cong, lộ ra ý cười hiếm hoi.

Hắn chăm chú nhìn Giang Kiều, cả người đều như tắm trong gió xuân.

Tia nắng trầm tĩnh mà ấm áp, Thẩm Ngôn Phóng yên tĩnh đứng ở nơi đó, ánh mắt luôn luôn không có dời.

Một lát sau, Thẩm Ngôn Phóng nhìn thoáng qua Giang Kiều lần nữa, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, xoay người bước ra ngoài.

...

Công ty Tây hoằng ảnh thị vừa nhận một cuộc điện thoại mới, là đại diện tập đoàn Phong thị - Nhậm thư ký gọi tới.

Sau khi hội nghị kết thúc, hợp đồng đầu tư đã được thông qua, đích thân Phong Dịch hôm nay sẽ tới kí hợp đồng.

Tổng giám đốc Tây hoằng ảnh thị lập tức đi thang máy xuống tầng một, ra tận cửa chào đón Phong Dịch.

Giống như thường lui tới như vậy, tổng giám đốc cùng Phong Dịch đi vào thang máy, hắn bất chợt nhắc tới một vài sự kiện trong công ty. Nhưng không phát hiện ra, hôm nay Phong Dịch tựa như không chút để ý lời nói của hắn.

Tầm mắt Phong Dịch đạm mạc đảo qua xung quanh, như là đang tìm kiếm một người nào đó.

Thang máy di chuyển đến tầng mười chín, Phong Dịch bước ra, tổng giám đốc Tây hoằng bên cạnh đi theo. Hai người tiến vào hành lang rộng rãi, sáng sủa.

Văn phòng tổng giám đốc ở hành lang cuối, Phong Dịch bước chân nhanh chóng lướt qua.

Lúc này, một cô gái xuất hiện ngay sau Phong Dịch, trên người mang theo cỗ hương hoa hồng quen thuộc, cùng hương vị hôm qua giống nhau như đúc.

Bước chân Phong Dịch ngừng lại một giây, Giang Kiều xuất hiện ở phía trước, cùng bóng lưng ngày hôm qua hoàn toàn trùng khớp nhau.

Phía sau lưng Giang Kiều chợt vang lên âm thanh: "Đứng lại." với giọng điệu cường thế, ép buộc không cho phép bỏ qua.

Giang Kiều mặc một thân váy dài màu đỏ, cô hơi ngừng bước chân, làn váy cũng theo đó dừng lại. Cùng tầm mắt Phong Dịch thẳng tắp đối diện nhau.

Tổng giám đốc ở bên mở miệng: "Đây là Giang tiểu thư, người hôm qua đi đến Phong thị đàm phán hợp đồng..."

Phong Dịch mở miệng đánh gãy lời nói của ông ta: "Ta biết." Ánh mắt của hắn nhìn theo Giang Kiều, sau đó thu hồi lại.

Chuẩn xác mà nói, tầm mắt của hắn từ từ hạ xuống, cấp tốc quét qua Giang Kiều. Cô hôm nay mặc một kiện tất váy, làn váy dừng trên đùi tuyết trắng, hơi hơi lung lay.

Tổng giám đốc giật mình: "Phong tổng, chuyện ký hợp đồng bao giờ diễn ra?"

Lúc này, Phong Dịch đã xoay người, thanh âm theo lẽ thường lạnh như băng: "Lần này đầu tư, buổi chiều bàn lại."

Phong Dịch không quan tâm tổng giám đốc phía sau, lập tức hướng Giang Kiều đi tới.

Mắt thấy Phong Dịch tới gần, Giang Kiều không nhúc nhích, chỉ đứng ở nơi đó, chờ hắn đi tới.

Phong Dịch nhìn chằm chằm Giang Kiều, hỏi: "Phòng làm việc của cô ở đâu?"

Giang Kiều chống lại tầm mắt Phong Dịch, đáy mắt tựa tiếu phi tiếu. Cô không trả lời, xoay người sang chỗ khác, đi về phía trước. Trong giây tiếp theo, Phong Dịch lập tức theo sau.

Hai người họ nhìn qua cực kì ăn ý. Phong Dịch ngừng bước chân, Giang Kiều đẩy cửa, không nhúc nhích chờ hắn bước vào.

Ở trước mặt bao người, hai người cùng nhau vào phòng. Ngay sau đó, cửa phòng triệt để khép lại, ngăn cách tầm mắt bên ngoài.

Hết thảy tựa như đã có giải thích hợp lý, bao gồm cả chuyện ngày hôm qua Phong thị bất thình lình đồng ý đầu tư, chỉ tên muốn gặp Giang Kiều...

...

Bên trong văn phòng.

Phong Dịch đã bước vào, Giang Kiều hơi dừng cước bộ, nhìn qua hắn.

Nhận thấy phía sau không có động tĩnh, Phong Dịch theo bản năng quay đầu, tầm mắt dừng trên người Giang Kiều. Cô dựa trên cửa, dường như không chuẩn bị cùng hắn nói chuyện.

Môi mỏng Phong Dịch khẽ mở: "Giang Kiều." Hắn lần đầu tiên gọi tên của cô.

Thanh âm có chút trầm, lọt vào trong tai Giang Kiều nghe cực kì dụ hoặc.

"Phong tổng, chúng ta cứ như vậy tán gẫu? Vẫn là nói..." Giang Kiều khóe môi khẽ nhếch: " Hay là ngồi xuống, cùng ta nói chuyện?"

Hai chữ ngồi xuống, bị Giang Kiều tận lực cường điệu một phen.

Rõ ràng là một câu nghi vấn cực kì đơn giản, Giang Kiều lại dùng một ngữ khí mang theo vài phần ái muội hỏi qua Phong Dịch.

Phong Dịch trầm giọng nói: "Đi lại."

Giang Kiều nâng mi, rảo bước lại gần. Làn váy dừng lại trên người hơi rung động.

Phong Dịch nhớ về sự tình tối hôm qua cùng mảnh vải màu đen dính máu. Lúc hắn nhìn về phía Giang Kiều, lại chỉ thấy một cặp chân dài, oánh bạch không tì vết đáng chú ý.

Bên ngoài cửa sổ là mùa hè khô nóng, cách một tầng thủy tinh trong suốt truyền tới cảm giác oi bức.

Giang Kiều biểu cảm lạnh lùng, thời điểm nhìn về phía Phong Dịch, ánh mắt mang theo tia lửa nóng rực, không có gì che giấu, tựa hồ cũng không chuẩn bị che dấu cái gì, giống như đang nhìn một con mồi ngon mắt phía trước.

Cô liếc nhìn dây lưng Phong Dịch, bên môi hiện lên mỉm cười.

Ánh mắt Phong Dịch nhìn như thản nhiên, lại trầm mặc thâm thúy, ý định nghiên cứu người trước mặt.

Tầm mắt hắn dừng trên đùi Giang Kiều một chốc, lại yên lặng không nói gì.