Chương 19 Esport

Các cậu tìm phòng khám nhỏ để băng lại vết thương, lúc thu dọn xong tất cả mới có tám giờ. Triệu Tô đề nghị đến Chiến Hồn trước, Cây gậy và Bang chủ còn dễ, nhưng Sở Hưởng và Quá Trăn rốt cục thì cũng không hay chơi, cũng chưa đánh qua trận phối hợp chính quy nào. Năm người cần cọ sát.

"Có cần thiết không? Trình Phương rất mạnh sao?" Sở Hưởng giơ tay gãi gãi đầu. Đi theo sau Quá Trăn.

Ban đầu khi Quá Trăn đáp ứng nhập hội, thật sự dọa sợ Sở Hưởng. Cậu hiểu Quá Trăn, việc này nếu không có liên quan đến cậu và bác cả cậu, Quá Trăn tuyệt đối là không thèm nhìn bằng nửa con mắt. Không nói quá. Quá Trăn với người cậu đã nhận nhận định có thể không so đo hay tiếc gì. Người khác thì không thèm quản

Tác phong của Quá thiếu gia từ nhỏ đã vậy. Nói cậu máu lạnh, nhưng đối xử với bạn bè, thật không có chỗ chê. Đến việc dùng khung xe đánh nhau thô lỗ như vậy, người sạch sẽ như cậu cũng vẫn làm. Còn nếu nói không phải, cậu cũng không lương thiện như mọi người tưởng, thậm chí ghét nhất là lo chuyện bao đồng.

Triệu Tô lấy ra miếng vải dính máu trong túi quần, cũng không thèm qυყ đầυ lại tiếp lời Sở Hưởng "Hai năm trước, cậu ta là đội trưởng. Người câu lạc bộ FR muốn lấy nhất là cậu ấy."

"Không thể nào, nhìn không ra đấy!" Sở Hưởng nghĩ tới bộ dạng côn đồ ở bãi rác kia, ngược lại nhìn không ra cậu ta có bản lĩnh này.

Ba tiểu Tam đứng giữa xen vào một câu "vậy các cậu có thể thăng không?"

"Nhất định thắng." Sở Hưởng, Triệu Tô trăm miệng một lời. Không biết vì sao, nhiệt huyết và sự ràng buộc này của thiếu niên làm Ba Nguyên xuất thần một lúc.

Ngược lại Quá Trăn, sau khi từ bãi rác trở lại vẫn luôn nhắm mắt, không nói lời nào. Tựa như đang ngủ, cũng không ai dám làm phiền cậu.

Sau khi thu thập xong, mọi người đống ý ý kiến của Triệu Tô, đi đến Chiến Hồn trước.

Nhưng khi đến, bọn Trình Phương đã ở đó. Ông chủ cũng đã dọn dẹp lại cả quán. Hai người quyết đâu hôm nay là hai thiên tài esport ông xem trọng ban đầu. Bất luận ai phải rời xa nghề tuyển thủ esport này, ông đều cảm thấy đáng tiếc.

Cái chết của Trình Lỗi hai năm trước, cũng là việc ông chủ Chiến Hồn luôn mắc trong lòng. Nếu lúc đó hiểu được biết thu lại một chút, bắt các cậu về nhà nghỉ ngơi cho tốt, có lẽ Trình Lỗi đã không chết. Nhưng tạo hóa trêu người, nếu tất cả mọi thứ đều thuận lợi, mơ ước - hai từ này đã không tồn tại.

Ông an tâm vui vẻ nhìn vào mắt hai thiếu niên, ít nhất vẫn còn le lói chút lửa, có lửa là có hi vọng.

Như hẹn, trận đấu bắt đầu lúc 10 giờ. Triệu Tô tốn 20 phút giúp Sở Hưởng và Quá Trăn làm quen quy tắc trận đấu một lượt.

Ba Nguyên và Chu Triết đứng bên cạnh ông chủ tiệm nét, không dám nói một câu. Người xem còn lo lắng sốt ruột hơn người đang đấu.

Trong phòng bao một tiếng rồi chỉ có tiếng gõ bàn phím và click chuột.

Tạch tạch tạch......

Vỡ vụn là quá khứ, đắp nặn lại là tương lai, thời gian nhẹ trôi là hiện tại tốt đẹp không lời lẽ nào tả được.

Triệu Tô thắng rồi.

Điều này không làm người ta ngạc nhiên, Trình Phương hai năm không động đến game, có chút cảm thấy như thắng không vinh quang. Ngược lại, làm người ta ngạc nhiên là Trình Phương không quá ngạc nhiên với kết quả thi đấu.

Hai tay cậu vung nắm đấm xuống bàn phím, nghiến răng nghiến lợi nói: Đm. Cả người phút chốc mềm lại.

Mười người ngồi trước mặt, ai cũng không dám động.

Trình Phương đột nhiên cảm thấy trên vai có thêm 3 phần lực ấn xuống, bàn tay thô lỗ ấm nóng nắm vai cậu "Xin lỗi."

Giọng ông chủ Chiến Hồn có chút khàn, ba phần lực kia phải đắn đo rất lâu, luôn do dự "sự việc của Tiểu Lỗi, thực sự xin lỗi, nếu ta biết nó bị......ta có chết cũng sẽ không để nó......"

Người đang cúi đầu, òa một tiếng khóc lên. Như đứa trẻ, không quản được xung quanh có người hay không. Cảm xúc bị đè ép nhiều năm như vậy tràn ra như lũ.

Cứ khóc như vậy một lúc lâu, không ai đứng dậy an ủi cậu, cũng không ai vỗ tay mà đi.

Quá Trăn liếc mắt nhìn vào chiếc camera không biết đã được đặt vào lúc nào ở góc quán, lại quay sang nhìn Triệu Tô. Mi mắt nhíu lại không vui. Nghe trong phòng vang lên tiếng khóc hỗn loạn. Một lúc lâu vẫn chưa giãn ra.

Như hẹn, tối đó cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại tự thú từ Trình Phương.

Hai người không nói với nhau câu gì.

Xe cảnh sát lái đi. Triệu Tô tìm một vị trí cao có thể nhìn ra xa rồi trèo lên, an an tĩnh tĩnh tiễn cậu rời đi.

Mắt nhìn bốn phía, đêm Nam Thành có mùi vị thật khác biệt.

Đợi Ba Nguyên hồi thần, bọn Triệu Tô Cây gậy đã không thấy đâu cả, Chu Triết cũng đã đi.

Nghe ông chủ nói, thấy bốn người họ đi về phía đường lớn phía bắc Nam Thành rồi.

"Muộn thế này mà không gọi xe, lại xa như vậy, bọn họ phải đi bộ mất bao nhiêu thời gian đây!" Ba tiểu Tam đi theo con đường thẳng bên cảng nhìn về phía ngược lại. Ít nhiều có chút lo lắng.

"Sớm muộn gì cũng tới nơi, chúng ta cũng về thôi!" Quá Trăn đứng dưới con dốc, tay đút túi quần gọi cô. Cậu đứng dưói bóng tối, tinh thần ít nhiều có chút hiu quạnh.

Sở Hưởng đột nhiên lao ra từ ngõ nhỏ, nhe răng cười, như việc vẫn luôn treo trong lòng đã sáng tỏ, không kiêng nể gì khoác vai Quá Trăn "Tớ tới ngủ ở nhà cậu nhé! Hihi!"

Quá thiếu gia bước lên một bước, hất văng tay cậu ra, mặt ghét bỏ "Bẩn!"

"Shit, cậu cũng chẳng sạch hơn tớ chỗ nào."

Hai người cứ thế ồn ào.

Ba tiểu Tam chạy về phía hai người, đoạn đường khác dốc, trọng lực cơ thể không còn kiểm soát được cứ vậy lao xuống. Gió đêm thốc vào mặt. Thổi loạn mái tóc cô.

Tốc độ càng ngày càng lớn, Ba tiểu Tam không mấy thuận lợi để dừng trước mặt các cậu. Tiếp tục lao xuống

Quá Trăn lắc lắc đầu cười khổ. Hai tay lúc nãy còn đút túi quần kịp thời giơ ra, tăng tốc chạy lên hai bước, giữ chặt tay cô, kéo cô vào lòng mình "không cần mạng nữa?"

Sở Hưởng tự giác ôm miệng, không để tiếng cười phá vỡ bầu không khí này.

Ba tiểu Tam không kịp đề phòng "sát thương" bất ngờ kiểu này. Mặt Quá thiếu gia quá quá có lực sát thương rồi.

Ba người hihi haha đi về nhà, bóng in dưới ánh đèn vàng, thoải mái dễ chịu.

Có lẽ chuyện trước đây không tính, Ba Nguyên từ giờ phút này, mới thực sự hiểu cậu.

Ngày hôm sau, đều cho rằng mọi việc đã hạ màn, thì lại có một hướng phát triển khác cho câu chuyện.

Tài khoản weibo lên hotsearch hai lần trước, ba giờ sáng đăng link một đoạn video ngắn, phát trận đấu giữa Triệu Tô và Trình Phương hôm qua.

"Chiến hữu cũ, vì giấc mộng esport mà đấu." "Đội ngũ tuyển thủ esport có nhan sắc nhất." "Ngôi vương DOCTOR quay trở lại." ...các loại tiêu đề nổi lên trong vòng esport.

Trong video, mặt của ba người Triệu Tô, Quá Trăn, Sở Hưởng rõ nét khác thường. Động tác gõ phím thành thục, cùng chiến thuậy phối hợp ăn ý chuẩn xác. Bất luận là hiểu hay không hiểu game đều có lý do để cảm thán.

Đến Quá Kiều cũng nghe nói đến chuyện này, đặc biệt gửi tin đến hỏi thăm, trong kỳ nghỉ hè bao nhiẻu lần bảo cậu tới công ty thực tập giúp đỡ anh cậu không chịu, vì sao lại đồng ý lộ diện trong video kiểu này?

Quá Trăn híp mắt hắt xì hơi một cái, dùng một giây liếc qua tin nhắn, ấn tắt màn hình, xoay người ngủ tiếp. Tối qua khi về đến nhà đã là bốn giờ hơn. Lại còn dùng nửa tiếng để giải thích với ông nội việc rốt cuộc đã đi đâu, gần năm giờ mới bắt đầu ngủ. Đến bây giờ vẫn chưa được ba, bốn tiếng.

Vết thương sau trận đánh tối qua vẫn còn ân ẩn đau cùng giấc ngủ sâu.

Sở Hưởng càng ngủ như chết, gọi thế nào cũng không tỉnh. Quá Trăn hết cách, trước khi lên giường nghe điện thoại giúp cậu. Giải thích với bác cả Sở Hưởng tối qua cậu ta ở nhà mình. Sau đó nhắm mắt trèo lên giường.

So sánh ra thì, Triệu Tô bên kia cực hơm một chút. Không được nghỉ ngơi chút nào, từ sau khi video đăng lên, ba câu lạc bộ thành phố B cùng lúc nhắn tin cho cậu, đương nhiên bao gồm cả FR. Ngoài ra có không ít câu lạc bộ có tên tuổi của các thành phố khác, thường lộ diện ở ESWC cũng dồn dập gửi thư mời đến. Muốn trực tiếp bàn bạc với cậu.

Cậu đem tóc mái buộc ra sau, lộ ra gương mặt sạch sẽ thanh tú, cười cười nhìn Cây gậy và Bang chủ "Đường đã dọn sẵn, các cậu đi cùng tơ không?"

Hai người bên kia gật gật đầu, không nói gì thêm.

Triệu Tô xoá tất cả tin nhắc khác, giữ lại duy nhất tin của FR. Còn trả lời lại một tin "Trưa mai 12 giờ, Cà phê Lam Thán số 229 phố trung tâm Nam Thành." Còn lưu lại số điện thoại của mình.

"Tô, nhất định phải là FR sao?" Cây gậy liếc nhìn màn hình máy tịn, hai tay ôm đầu gối, "rõ ràng có lựa chọn tốt hơn."

"Nhất định phải là FR, Trình Phương muốn đến FR"

Cây gậy quay sang nhìn Bang chủ, ánh mắt hai người giao nhau, im lặng gật gật đầu.