"Cảm ơn cậu?"
"Nếu không phải là tớ giúp cậu xin nghỉ, thì buổi sáng nay cậu nghỉ học không lý do, lẽ nào cậu muốn bị cảnh cáo ghi lỗi?
Ba Nguyên xin thề, đây là cái cớ già mồm át lẽ phải nhất cô từng nghe, nhưng bản thân lại không thể phản bác được, nghĩ lại thì bản thân thật sự phải cảm ơn cậu một phen! Nam nhân đáng chết nhà họ Quá.
Vệ Trăn tự giác lùi sau một bước "Tớ đi trước ha ~ đột nhiên nhớ ra, tớ còn phải ôn tập từ vựng ..."
"Hu~" Ba tiểu Tam thở dài một hơi ~ thôi vậy, lão nương tránh xa cậu, không thèm để ý đến cậu, không cùng cậu tính toán, tôi sợ cậu rồi được chưa? Không biết có phải ảo giác của cô không, tam thiếu gia nhà họ Quá đang nhằm vào cô, "chúng ta cùng đi đi."
Cô cầm ba lô đeo lên vai quay người đi theo Vệ Ngụy, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên. Về nhà ngủ một giấc làm 2 đề thi thử ăn vài miếng snack khoai tây, nghỉ hè này, dã định sẵn là không có duyên cùng mình thì chỉ có thể thản nhiên chấp nhận thôi. Dù sao cũng chỉ có một chút này, có chết cũng không muốn cùng Quá Trăn có bất kỳ dây dưa gì.
Quá Trăn từ phòng học bước ra đứng ở hành lang, đã không còn nhìn thấy hình bóng cô nữa, nhưng dưới cầu thang vẫn nghe thấy tiếng bước chân.
Cậu nghe âm thanh tiếng bước như hận không thể dẫm nát cậu, nhếch môi có chút âm hiểm nói "Chúng ta mùa hè gặp lại~."
Sau 3 ngày sau hôn lễ Ba Kha, phụ huynh hai nhà rời đi trước, về việc thi cuối kỳ Ba Nguyên không nói ra. Dù sao cũng chẳng phải thi tốt nghiệp, cô không muốn Ba Văn và Trần Vi làm việc ở xa vẫn phải lo lắng những việc nhỏ trong nhà.
Sau đó là tiễn Ba Kỳ và Quá Kiều, cuối cùng là Ba Kha và Quá Lâm bay đến đảo Bali hưởng tuần trăng mật.
Cả Nam Thành phút chốc trở nên yên tĩnh
Kết quả thi tốt nghiệp công bố ngày 24, nguyện vọng 1 sẽ bắt đầu điền vào 2 ngày sau, nên học sinh tốt nghiệp đều ở nhà nghiên cứu 2 quyển sách phải có là "Chỉ nam điền nguyện vọng và báo danh vào trường đại học phổ thông" và "Danh sách trường, ngành tuyển sinh đại học phổ thông" .
Nghe nói lần này Nhất Trung Nam Thành thi không tồi, số học sinh đỗ trường top đại học dùng 10 đầu ngón tay đếm cũng không hết.
Đối với Ba Nguyên đây không phải là tin tức tốt lành gì. Kết quả thi khóa trước càng tốt, áp lực của Lý lão đầu càng lớn, Lý lão đầu áp lực càng lớn thì kỳ nghỉ hè của Ba tiểu Tam càng buồn. Bây giờ cô đã có thể tưởng tượng đến, ngày 10 tháng 7 đó, khi cô đứng ở cửa lớp bổ túc, sẽ bị nói thành cái dạng gì.
Thế nên cô phải nhân lúc mấy ngày còn được nghĩ ở nhà ăn cho ngon ngủ cho tốt.
Sau khi bố mẹ và các chị rời đi, dịp tiếp xúc giữa nhà họ Ba, Quá cũng ít lại. Đây là việc Ba tiểu Tam cầu còn không được, tránh cậu càng xa càng tốt. Nghĩ theo một cách khác, toàn bộ kỳ nghỉ hè cô đều ở trường học bổ túc, đồng nghĩa rằng cô hầu như có thể không cần chạm mặt người nào đó, nếu như vậy nói không chừng đây là chuyện đáng để vui mừng.
Tất cả lại nhanh chóng bình thường trở lại sau cơn sóng gió. Bà nội Ba vẫn như trước, thích mặc chiếc váy đỏ thẫm dài rộng nằm bên cửa sổ sát mặt đất đọc nhật báo sau khi ngủ trưa dậy. Kính lão bà dùng là của Ba lão đầu, có chút to nên toàn bị tuột xuống sống mũi, lại được đẩy lên, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ba Nguyên cảm thấy, từ "Quý phụ mèo" rất hợp để hình dùng bà nội mình. Bà không giống như những ông bà nội khác, không thích vận động, không đi chơi bài, cũng không chơi mạt chược, và cũng không thích dông dài. Bà chỉ duy nhất lưu luyến ánh năng Nam Thành.
Cô ngồi vào bàn trà ở phòng khách làm đề, lão phu nhân nằm bên trên chiếc ghế bập bênh tổ truyền mà ngủ. Giống như đồng hồ sinh học báo thức, đúng 4 giờ bà sẽ tỉnh lại, bỏ chiếc kính lão để quên trên mũi xuống, hỏi Ba Nguyên làm để có mệt không? Buổi tối muốn ăn gì?
Có đôi khi Ba Nguyên tự nhiên cảm thấy hốt hoảng, mơ hồ trong 1 khoảnh khắc 1 quang cảnh cứ lặp đi lặp lại.
"Tam Nhi~ Tam Nhi~" Phạm Phàn ló ra từ đầu tường, rồi lại biến mất
"Bà nội, buổi tối cháu muốn ăn thịt!" Ba Nguyên mở ba lô, đem tất cả bài thi chưa làm xong và đã làm xong nhét vào túi, "bạn cháu tìm, cháu đi chơi đây ạ. Ông nội chơi mạt chược tầm 7 giờ kết thúc, trước 7 giờ cháu sẽ về nhà."
"Đi đi, trên đường nhớ chú ý cẩn thận!" giọng bà bội Ba giống với giọng nói của người kể chuyện trong chương trình đọc truyện đêm khuya, giọng nói chậm rãi, nghe là muốn đi ngủ.
Ba Nguyên mặc quần thể thao dài, vì nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở Nam Thành rất lớn, sau khi mặt trời lặn nhiệt độ sẽ thấp xuống rất nhanh.
Phạm Phàn và Khâu Thần đều đến, hai người đi xe đạp đang đứng trước của nhà cô nói chuyện phiếm cười đùa, hoặc vô thức hướng mắt sang cửa nhà họ Quá, xem xem có may mắn gặp ngay lúc nam thần ra ngoài không. Các cô ấy mới giống đang nghỉ kỳ nghỉ hè của học sinh trung học.
"Tam Nhi, thật cảm ơn cậu, cũng vì cậu, mà tớ cuối cùng cũng leo đến hạng 20." Khâu Thần dùng lễ nghĩa giang hồ chắp tay lại cúi tạ.
Ba tiểu Tam dắt xe đi đến, bình đạm cười cười "Khách sáo ~ là ông trời báo đáp công sức của cậu.
"Lỗi ngữ pháp, dùng sai chủ vị." Phạm Phàn chỉnh lại quần áo, một chân nhấc lên đặt lên bàn đạp, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Khâu Thần bên cạnh nhìn thấy, lập tức kéo ghi đông xe cô, hướng Ba Tiểu Tam nói "Còn không nhanh lên, tài nữ họ Phạm của chúng ta chuẩn bị chạy trước khi tuýt còi kìa."
"Được thôi!" Ba Nguyên vỗ vỗ yên xe đạp, không nói hai lời ngồi lên.
"Chuẩn bị......"chữ chạy còn chưa kịp hét, Phạm Phàn đã nghiến răng phóng đi. Tiếng cười trong sáng của thiếu nữ cùng tiếng sóng tầng tầng lớp lớp vỗ vào bờ cùng hòa nhịp vang động cả 1 mảnh trời
Gió Nam Thành có hai loại, một loại là gió khi đạp xe từ trên núi xuống, là kí©h thí©ɧ. Một loại nữa là hướng ra biển lớn đón gió, là tự do.
Đằng sau có hai tiếng gào thét vang lên, bộ dáng nhe nanh múa vuốt, năm chặt nắm đấm "Thật không biết xấu hổ, lại giành chạy trước~"
Dần dần, 3 chiếc xe đạp thục nữ kiểu cổ đổ bóng dài dưới ánh hoàng hôn, có trước có sau, có dài có ngắn, có những điều ghi khắc trong lòng không thể quên.
Bọn cô đạp đến cảng biển dời thành.
"Du.u.u~~" tiếng còi tàu chỉ kéo dài 4-5 giây, nhưng lại xa xôi dài dẵng. Đây không phải là phương tiện duy nhất để rời Nam Thành, nhưng là cách các cô thích nhất. Nhất định sẽ có một ngày, bọn cô sẽ ngồi trên chiếc thuyền tên "Rẽ Sóng" thuần trắng rời khỏi nơi đây.
"Phàn, cậu muốn thi vào trường đại học ở đâu?" Khâu Thần nhìn theo hướng tàu ở đằng xa, tiếng còi hơi khoảng 4-5 giây vừa kết thúc.
"Xa một chút! Xa hơn cả Bắc Kinh, xa nữa xa nữa." ngoại hình nhỏ xinh thanh tú của Phạm Phàn cùng tính cách cô ấy hoàn toàn trái ngược nhau, muốn hướng về nơi xa hơn bất kỳ ai.
Khâu Thần gọi đây là nữ sinh văn nghệ, nói bị dòng văn học lãng mạn đầu độc. Phạm Phàn phản bác nói nữ sinh văn nghệ tốt hơn nữ lực điền, tác phẩm văn học là sự giao lưu học thuật giữa 2 thế hệ, hun đúc tình cảm cảm xúc.
Hai người giành nhau từng chữ, biện luận trên đường về nhà thật lâu.
Ba Nguyên vẫn im lặng không nói, nhếch miệng cười. Cô cảm thấy, cô sinh ra đã thích hợp với việc lắng nghe.