Chương 9 Triệu Tô

Ngày tháng trôi qua vẫn không có gì thay đổi, Nam Thành Nhất Trung sau hai ngày thanh nhàn hiếm có đã lại náo nhiệt.

Xếp hạng cuối lớp Cao Nhất, Cao Nhị đều quay lại trường bổ túc. Những tinh anh Cao Tam thi tốt nghiệp xong cũng đều quay lại trường điền nguyện vọng 2.

Vì số học sinh lên lớp giảm một nửa, số lớp học cũng giảm còn 5 lớp, thế nên học ở dãy nhà cũ phía cổng sau, số lớp vị trí ngồi đều được xếp ngẫu nhiên, sau đó chủ nhiệm lớp tạm thời của lớp bổ túc sẽ gửi vào trong nhóm lớp. Ba Nguyên vẫn ở lớp 3, chủ nhiệm tạm thời vẫn là Lý lão đầu.

Vì thế cô dậy đặc biệt sớm, đến lớp học bổ túc sớm hơn, quét lớp học từ trong ra ngoài, cửa sổ được lau từ trong ra ngoài, còn đặc biệt đến cửa hàng tiện lợi gần trường mua xị phòng mùi bạc hà. Tất cả đều là vì muốn thể hiện tốt một chút.

Nhưng Lý lão đầu mãi mà không tới.

"Thật không có đạo lý, trước kia vào giờ này, sáng sớm thầy đã đứng trước cửa phòng học đợi bọn mình rồi mà!" Ba Nguyên nhô người ra ngoài cửa sổ ngóng trông.

Thành viên mới của lớp 3 cũng dần dần xuất hiện, có người quen có người không, chỉ có Lý lão đầu là từ đầu tới giờ vẫn chưa xuất hiện. Ba Nguyên thở dài một hơi, đây là mệnh, mệnh cô chính là không thể hóa giải hiểu lầm làm hòa cùng Lý lão đầu.

Cuối cùng cô vẫn bỏ cuộc, trở lại chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu nhìn lên trờu ngẩn người. Phạm Phán và Khâu Thần đều không đi học, đến người nói chuyện cũng không có.

Đằng sau có nhóm người nhận ra Ba Nguyên, ngồi vây quanh líu ríu thảo luận "Vì sao học bá trong truyền thuyết lại xuất hiện ở đây?" "Lẽ nào mùa hè này phải trải qua cùng đại thần?" "Nghe nói hai người chị gái của đại thần đều là cấp bậc hoa khôi, rất xinh đẹp." "Đại thần cũng không kém mà!" nam sinh nhỏ chỉ nghe qua chứ chứ nhìn thấy trốn trong đám người, trộm đánh giá khuôn mặt với đường nét thanh tú của Ba Nguyên, tự nhiên đỏ măt cúi đầu xuống.

Trong phút chốc trở thành chủ đề bàn tán, có chút không quen. Cô quyết định lễ phép quay đầu chào hỏi bọn họ, nghiêng đầu vẫy vẫy tay, ngốc nghếch chào một tiếng "Hi!"

Nhưng người trả lời...âm thanh của cậu...trầm trầm khàn khàn nghe thật quen?

"Hi!"

Ba Nguyên không dám quay lại, nhắm chặt mắt nín thớ, âm thầm cầu nguyện, không phải cậu, không phải cậu, trăm vạn không thể là cậu. Vô duyên vô cớ bị cướp mất kỳ nghỉ hè, vô duyên vô cớ mà mối quan hệ cùng với Lý lão đầu tồi tệ hơn, nếu hai tháng sắp tới đây vẫn phải đối diện với gương mặt đó, Ba Nguyên cảm thấy bản thân đến dũng khí sống tiếp cũng không còn nữa.

"Cậu cảm thấy không mở mắt là tớ biến mất sao?" Cậu một tay cầm ba lô, vắt trên vai, hôm nay không mặc đồng phục, mà mặc áo hoodue trắng, tóc ngắn hơn một chút, chắc là nhân dịp mấy ngày nghỉ đi cắt lộ ra vầng trán sạch sẽ còn đọng vài giọt mồ hôi lên, sáng trong rạng ngời, "Vị trí tớ ngồi, là cạnh cậu."

Nữ sinh trong lớp đều đang thì thầm chuyện riêng, danh tiếng Quá Trăn các cô đều đã nghe qua. Khi tập thể dục buổi sáng, còn vô tình hay cố ý liếc cậu vài cái từ xa, không ngờ lần đến cậu cũng phải học bổ túc. 90% nữ sinh trong tim thấy vui với kỳ nghỉ hè này, thật xứng đáng.

10% còn lại dùng thời gian 3 phút mất hết ý chĩ nhắm mắt lại đứng lên, xoay người nhường lối đi vào ghế trong, giơ tay tỏ ý mời vào chỗ ngồi và nói 1 câu trái lương tâm “Please!”

Cứ thế chuyện nên đến đã đến, chuyện không nên đến cũng đều ập đến hết rồi. Ba tiểu Tam vẻ mặt như không còn lưu luyến gì ngồi bịch xuống ghế. Máy móc rút từ trong túi sách ra 100 bộ đề mô phỏng vừa mua hôm qua. Ban đầu cô định dùng 100 bộ đề này để trải qua kỳ nghỉ hè, nhưng xem tình hình hiện tại...còn lâu mới đủ.

Ngày hôm đó Lý lão đầu không xuất hiện, người đến thay là chủ nhiệm lớp 2, lý do là Lý lão đầu bị cảm nhẹ phải nghỉ ngơi 2 ngày. Khi nói, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, như là không muốn để người khác hỏi thêm, bản thân thầy cũng không muốn nói thêm lời nào.

Đến đây, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè cứ thế bắt đầu như một trò đùa, rồi hài hước hạ màn kết thúc. Cả 1 ngày dài Ba tiểu Tam đều không dùng được, nhìn thẳng, nhìn ngang, liếc dọc, liếc chéo, ...bất kỳ truyền tải nào qua ánh mắt cô đều dùng qua để nhìn cậu. Quá Trăn vẫn thản nhiên, mùa hè rất dài, cái cậu có là thời gian

Còn không khí lớp học cũng đặc biệt an tĩnh. Một là do lớp học sắp xếp lại nên mọi người còn chưa quen hết nhau, hai là mọi người đều vừa từ "thương đau" bước ra. Thời tiết nóng lên một cái, là nằm bò ra bàn làm đề lướt điện thoại. Giáo viên chủ nhiệm tạm thời cũng chẳng thèm quản, ngồi trên bục giảng làm việc của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói một câu: Có chỗ nào không hiểu thì hỏi! Cũng không ai trả lời, rồi lại tiếp tục yên lặng như vậy.

Cứ thế, đến ngày thứ hai.

Lớp Ba Nguyên lại đổi chủ nhiệm tạm thời, lý do vẫn giống như trước, lập lờ giải thích, giấu giếm không nói rõ.

Vì dịp này, ngược lại học sinh mới trong lớp có chủ đề nói chuyện và càng thêm thân.

"Ai, cậu nói xem thầy bị làm sao vậy?" Người nói câu này là nữ sinh ngồi sau Ba Nguyên, lúc nghỉ giữa giờ Ba Nguyên có nhìn túi sách, tên gọi Chu Thiến, mái tóc buộc cao, cử chỉ thân thiện thoải mái, làm người khác dễ có cảm tình.

Lấy Chu Thiến làm trung tâm, phạm vi 2m là nữ sinh và nam sinh thích buôn chuyện tụ lại.

"Có lẽ nào lớp học hè này sẽ dừng? Nghe nói không chỉ lớp chúng ta, chủ nhiệm tạm thời của các lớp khác cũng đều bị cảm rồi~"

“Có khi nào là bệnh truyền nhiễm~." Lời vừa thốt ra, dọa đám đông lùi ra sau tránh xa.

Lại có người mượn cơ hội này bắt chuyện, vỗ vỗ vai Ba Nguyên "Bạn học, cậu có sợ không?"

Ba Nguyên không mấy hứng thú với chủ đề này, nhưng buôn chuyện giờ giải lao cũng là hoạt động của lớp, lần đầu từ chối thì lần sau đừng nghĩ muốn gia nhập.

Sau một hồi chuẩn bị, cô bấm bút bi đóng lại, quay người ra sau, nhìn Chu Thiễn hai tay nắm lấy phần tự lưng ghế, mặt tỏ ra thần bí "Tớ cảm thấy......"

"Lên lớp," chủ nhiệm tạm thời nách còn đang kẹp tập đề, kèm theo tiếng chuông vào lớp vang lên từ cửa xuất hiện, "bạn học kia, đã đến giờ lên lớp, mời bạn chỉnh đốn lại tác phong, ngồi ngay ngắn lại."

Thầy giáo nhìn chằm chằm Ba tiểu Tam, gϊếŧ gà dọa khỉ, người xung quanh quay lại chỗ ngồi trong nháy mắt, nhìn chằm chằm vào đống bài tập trước mặt ra vẻ trầm mặc suy nghĩ.

Người nào đó nằm không cũng trúng đạn quay người lên. Chuyện như thế này xảy ra nhiều đến không muốn kể, nhếch miệng rồi lấy bút bi ra vờ nhưa chưa có chuyện gì xảy ra, nhìn xuống đề thi thử cũng bắt đầu "trầm ngâm suy nghĩ".

Quá Trăn nâng tay che trán nhìn sang. Nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên ý cười.

Sau khi chủ nhiệm trông thay, vung mạnh tập đề lên bàn, "bịch" một tiếng dọa học sinh trong phòng không dám ngẩng đầu.

Nhất là Ba Nguyên. Không thể nào, thầy không cần thiết phải tức giận như vậy? Không phải là đυ.ng vào thùng thuốc nổ chứ? Hai tay cô bao lại chiếc bút bi tựa cằm lên, trong lòng thầm oán giận bản thân thật xui xẻo.

"3 vị trí sau cùng kia, lên đây ngồi." Thầy giáo dạy thay nhấc lưng ghế rồi thô lỗ dùng lực đẩy ra sau, "kít..." âm thanh khó nghe của chân ghế ma sát với nền gạc vang vọng cả lớp học.

Sau khi tiếng tạp âm kia kết thúc, Ba Nguyên chầm chậm ngẩng đầu lên.

Từ cửa bước vào 3 nam sinh, đều rất cao, rất hung dữ. Mặt hận không thể ngửa lên đến trời, cũng không tự nhìn xem bộ dạng mình thế nào. Nhưng cách ăn mặc quả thực làm cho người ta không dám khen, cảm giác heavy mental chẳng ra làm sao, nói dễ nghe là phong cách màu sắc khác biệt, khó nghe là 3 người Trung Nhị không giống ai.

Cô rất ít gặp kiểu người như thế ở Nam Thành, đang chuẩn bị ngồi thẳng lưng, nhìn xem người đang đi đến có bộ dạng như thế nào. Đôi tay lành lạnh bên cạnh ấn gáy cô xuống

Ba tiểu Tam muốn phản kháng nhưng không thành công. Đầu bị cố định không thể động, thì nghe thấy người bên cạnh nói "đường kính vòng tròn đồng tâm r1, r2 viết ngược rồi."

Đa số người trong lớp đều tập trung chú ý vào 3 học sinh mới vừa đến.

"3 bạn học nảy là học sinh khóa dưới các em, vì lớp bổ túc Cao Nhất đều đã đầy, nên vào lớp chúng ta tự học. Mọi người không cần để ý, làm tốt việc của mình là được." Thầy giáo nói sau đó giải thích thêm một câu.

Người dẫn đầu trong 3 người nghiêng đầu nhìn thầy giáo một cái, sau đó nhếch nhếch khóe miệng quay người đi đến vị trí của mình. Vị trí các cậu ngồi ở sau cùng, rất rộng rãi.

Lòng hiếu kỳ của các thanh thiếu niên độ tuổi này rất mạnh, trong lớp tự nhiên có thêm 3 học sinh khóa dưới, thầy giáo cũng không giới thiệu, làm người ta không kiềm nổi miên man suy nghĩ liên tưởng vẩn vơ, bọn họ đều quay đầu liếc nhìn.

Triệu Tô học theo cách thầy giáo kéo ghế, thô lỗ kéo ghế ra sau, bịch đặt mông lên ngồi. Vừa mới im lặng trở lại, mấy chục đôi mắt nhìn cậu chằm chằm.

"Nhìn cái gì?" Giọng nói rất trong, nhưng ngữ khí rất hung dữ, ánh mắt cũng vậy, trừng lại những người đang nhìn.

Thầy giáo dạy thay vỗ tay lên bàn "Cúi đầu làm bài cho tôi." Nói xong liếc mắt nhìn 3 người ngồi cuối, cũng không hỏi gì thêm.

Phòng học yên tĩnh trở lại. Quá Trăn cuối cùng cũng thu tay lại, hướng mắt nhìn ra cửa sổ.

Việc đầu tiên Ba tiểu Tam làm khi lấy lại được tự do là kiểm tra xem có bị nhầm giá trị r1, r2 như cậu nói không. Nhưng...

"Này, ngược ở đâu?" Cô đè giọng xuống đủ để 2 người có thể nói chuyện với nhau.

Quá Trăn đầu cũng không quay sang, chỉ lạnh lùng đáp lời "Ồ, tớ nhìn lầm." giọng nói nhàn nhạt, không lên tông, càng không có ý xin lỗi.

Lửa giận trong lòng Ba tiểu Tam như bị đốt bùng lên, khốn nạn, nhàm chán, cố tình gây sự......mấy câu nói tục đã lên đến họng, lại phải nín nhịn lại, cô thề sẽ áp dụng triệt để chính sách "Ba không". Không đáp lời, không tranh luận, không tức giận.

Sau tiết 2 là giờ tập thể dục, nhưng vì đang học bổ túc hè, nên công đoạn này được giảm đi, có thêm 1 tiếng thời gian tự do hoạt động.

Triệu Tô chiếm 2 chiếc ghế, tựa lưng vào 1 chiếc, gác chân lên 1 chiếc, ngồi ở đó ngủ. Hai người đi theo, một người biệt danh là Cây Gậy, đang nhai kẹo cao su nhìn ra ngoài cửa ngẩn người. Một người nữa gọi là Bang chủ, cầm điện thoại nằm bò trên bàn, hướng mắt nhìn thẳng, có chút ngây dại vô thần. Giữa bọn họ cũng không giao tiếp nhiều với nhau.

Chu Triết ngồi đằng trước Triệu Tô. Chuông ra chơi tiết hai vừa vang lên, hai tay cô liền giơ lên vươn vai thật lớn. Không cẩn thận cơ thể bị nghiêng về sau va vào bàn Triệu Tô. Mặt bàn trống không, không có bất kỳ thứ gì, rất nhẹ, thế nên chỉ cần một ít trọng lực là sẽ bị ma sát với nền nhà trượt về sau mang đến một tiếng "zi......" đinh tai.

Triệu Tô đang nằm trên ghế không mở mắt, nhưng đôi lông mày bị che dưới tóc mái nhăn lại, như bị kéo ra từ giấc mộng đẹp

Cây gậy và Bang chủ cách đó hơi xa nên không chú ý đến.

Chu Triết cũng không để ý, bàn ghế ở dãy phòng học cũ có chút cũ, phát ra tiếng kêu kỳ lạ cũng chả có gì lạ. Cô xoay xoay cổ, thu lại hai tay đang vắt lên eo, cũng không biết đang nói chuyện với ai, hay đang tự nói với chính mình một câu "Tiết 1, mình đến bài đọc hiểu cũng chưa xem xong."

"Đấy không phải là điều rất bình thường sao?" Nam sinh đang đứng ở hành lang nói đùa với cô.

Âm thanh bên ngoài hành lang càng ngày càng to, nam sinh đi 1 vòng qua 5 lớp, người có thể mang đều kéo ra sân bóng rổ. Học sinh trung học làm gì cũng đều thích náo nhiệt, tập hợp lại thành đội tâm tình liền tốt lên.

Nữ sinh trong lớp ngắm nhìn bóng lưng Quá Trăn, lại không phát hiện ra cậu có chiều hướng đi xuống. Từ từ vây xung quanh Chu Triết, gần ban công.

Triệu Tô hai tay ôm ngực, mi tâm nhăn lại, chịu đưng mà quay đầu vào. Cậu thật sự rất mệt, chỉ muốn nằm ngủ.

Còn Cây gậy và Bang chủ trừng mắt nhìn những nữ sinh kia 1 cái. Muốn làm cho bọn cô nói nhỏ một chút. Triệu Tô chưa nói gì, bọn cậu cũng không dám nhiều lời.

Mấy cô có sợ, nhưng không vì thế mà kìm chế lại. Bây giờ là thời gian giải lao, phòng học là của chung, không thể chỉ vì một người ngủ, mà bắt cả lớp phải im lặng không nói chuyện. Huống hồ cậu......vẫn còn là học học sinh khóa dưới Cao nhất! Các cô ôm suy nghĩ như vậy tiếp tục vây quanh Chu Triết cười đùa.

Tâm tình thiếu nữ quấy phá, muốn làm cho Quá Trăn phía trước chú ý đến mình. Càng ồn ào đến không có chừng mực.

Không biết là ai cầm tẩy để đáp ai, dù sao chiếc tẩy kia cuối cùng rơi vào đầu Triệu Tô.

Lửa giận kìm nén trong lònh toàn bộ bộc phát ra, cậu dường như dùng tất cả sức lực, 1 chân đạp bàn lên chiếc bàn phía trước "Mẹ nó, một đám nhiều chuyện!" động tĩnh rất lớn, ngược lại tiếng mắng chửi rất nhỏ. Chiếc bàn bị một lực lớn tác động thuận theo hướng tác động lực rung lắc, rồi toàn bộ ập lên lưng Chu Triết.

Sau đó là một tiếng thét, nữ sinh đang vây quanh hầu như lùi ra đằng sau 1 bước.

Triệu Tô thực sự rất cao, sau khi đứng dậy, có một cỗ uy hϊếp xuất hiện. Cây gậy và Bang chủ liếc thấy lập tức đứng đằng sau cậu "Cả ngày từ sáng đến tối ở đâu ra mà lắm lời như vậy, thật má nó tất cả về lại chỗ ngồi của mình cho tôi."

Quả nhiên hiệu quả của cường quyền thực sự hiệu quả nhanh chóng, nữ sinh đều trở về chỗ ngồi của mình.

Phần lớn trẻ con ở Nam Thành đều không muốn gây chuyện, không phải bọn họ sợ gặp chuyện, mà là phạm lỗi sẽ bị mời phụ huynh, ở nhà tạm thời không có phụ huynh để làm ầm lên, mà đều là ông bà nội tuổi đã cao. Bọn họ từ nhỏ đã khuyết thiếu dũng khí buông bỏ tất cả, vì không có hậu thuẫn vững chắc phía sau để bảo vệ bản thân.

Trái lại, còn một phần tử nhỏ là kiểu người như Triệu Tô, Cây gậy, không có người lo cho đồng nghĩa với không có ràng buộc, thích làm gì thì làm, suy nghĩ đầu tiên khi gặp chuyện là tiến lên, tự mình giải quyết. Bọn họ chỉ tin tưởng bản thân.

Sau khi mọi ngưòi đều im lặng, Ba Nguyên ngồi trước Tô Tình đột nhiên đứng dậy. Nháy mắt lại bị đôi tay lành lạnh trắng mịn bên cạnh nắm lấy cổ tay kéo lại, biểu tình nghiêm túc, giọng điệu không thể nghi ngờ "Đừng lo chuyện bao đồng!"

Ba tiểu Tam vẻ mặt kỳ lạ, quay sang lườm cậu, hờn giỗi than thở "Cậu có bệnh sao, tớ muốn đi vệ sinh!"

"Cậu......" Quá Trăn đột nhiên cảm thấy một sự xấu hổ hiện lên mặt, cậu thả tay, cắn răng, cố lấy lại trấn tĩnh quay người đi.

Đáng đời, cũng có ngày này. Ba Nguyên đối diện cậu nhăn mũi tỏ vẻ khinh thường.

Cô lấy mấy thứ từ trong túi sách ra, xoay người đi ra đằng sau.

Chu Triết cắn môi, chịu đựng cơn đau ngẩng đầu liếc nhìn Ba Nguyên, rồi cúi xuống trong nháy mắt. Không khí lớp học cực kỳ gượng gạo.

Triệu Tô đã quay lại nằm trên "giường" của mình, hai tay ôm ngực dựa vào lưng ghế, nhắm mắt. Tóc mái dài đến độ có thể che lại nửa khuôn mặt, lại có chút giống như không được chăm sóc trong một thời gian dài, tóc rối như một đống cỏ.

Đột nhiên, cậu tự nhiên cảm thấy một cơn gió dừng lại bên người, sau đó đôi tay thô lỗ không đạo lý không khách khí nhét hai chiếc nghe đầu mềm vào tai cậu. Mở mắt ra, là một góc mặt gầy gầy và mái tóc ngắn gọn gàng đang dời đi.

Nhạc phát rất nhẹ nhàng, quen thuộc, nhưng nhớ không ra là bài hát gì. Hiệu quả cách âm rất tốt, âm thanh dịu nhẹ mềm mại làm lỗ tai cậu ngưa ngứa, rất dễ chịu.

"Chu Triết, đi vệ sinh cùng tớ đi~" Ba Nguyên đến bên cạnh chỗ Chu Triết ngồi.

Người bị gọi tên không biết vì sao tên mình đã......được Ba Tiểu Tam đỡ lên, da sau lưng phát nóng, đau đến nỗi dây thần kinh bị kéo căng ra.

Triệu Tô mở mắt hờ, qua khe hở của lớp tóc mái đánh giá ngưòi trước mắt, trước khi bị cơn buồn ngủ kéo đi, người con gái tóc ngắn này vừa rồi không nhìn cậu dù chỉ một lần.

Ba Nguyên nhếch miệng, đi tới chỗ Cây gậy và Bang chủ đang nghiêng đầu cản đường "Làm phiền, cho qua!" vẻ mặt oai phong lẫm liệt, nhưng trong lòng vẫn là giật mình sợ hãi, nhỡ may bọn họ không nhường, nhảy dựng lên như chó điên thì làm sao?

Cây gậy và bang chủ liếc nhìn Triệu Tô 1 cái, không đáp lời. Hai người cũng không dám hấp tấp gây chuyện, thật sự lùi về sau 1 bước.

Ba tiểu Tam một tay đỡ eo Chu Triết, để trọng lượng cô chuyển lên thân mình. Cú đập vừa rồi xác thực không nhẹ, nếu chỉ đυ.ng rồi bị sưng đỏ lên là nhẹ và tốt nhất, nhưng nhỡ may mà bị thương đến xương cốt rồi không được xử lý kịp thời thì đối với ai đi nữa cũng chẳng phải là chuyện tốt.

Quá Trăn nhìn theo bóng lưng dời đi của Ba tiểu Tam, trong phút chốc gương mặt tuấn tú trầm lại: Đùa tôi sao?

Miệng nói chỉ đi vệ sinh, rồi thuận tay kéo theo 1 sọt chuyện.