Chương 49: Brando gặp chuyện (2)

Simon cứ như vậy dùng súng chĩa vào Taylor, mãi cho đến chạng vạng tối.

Taylor quay đầu nhìn Simon, trên mặt đầy nước mắt "Simon, không cần cậu ra tay. Nếu Brando chết, tôi cũng sẽ không sống một mình."

Không phải tôi không muốn sống, mà là từ trước đến nay tôi luôn nằm trong lòng hắn. Tôi giống như một con chim non được nuôi dưỡng, đã đánh mất năng lực bay lượn.

Simon không lên tiếng buông súng, ngồi trên ghế cùng Andrea.

Rất nhanh, tin tức bên kia truyền tới.

Thích khách là một đám người ở Thái Lan.

Sống bằng nghề cướp bóc tài sản.

Bởi vì bị Brando chèn ép nên đánh cược một lần, gϊếŧ Brando, tự mình xưng bá một phương.

Hiện tại đường rút đều bị người của Brando chặn lại. Bọn chúng tạm thời trốn đi, không dám lộ diện.

Andrea khẳng định một khi tin tức Brando gặp chuyện truyền ra, tất cả mọi người đều sẽ chờ xem Brando —— vị tộc trưởng trẻ tuổi mê người này rốt cuộc sống hay chết.

...

Cửa phòng giải phẫu được mở ra vào 2 giờ sáng ngày hôm sau.

Taylor xông lên kéo cánh tay bác sĩ, hai mắt đỏ bừng "Bác sĩ! Brando hắn... ?"

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, xoa xoa mồ hôi trên trán "Anh ta hiện tại rất yếu, người trúng ba phát súng, may là không trúng tim chỉ là mất máu quá nhiều, cần được nghỉ ngơi. Lúc đi vào, nhất định phải nhẹ nhàng."

Taylor thở phào một hơi, dựa vào tường trượt ngồi trên mặt đất, tay phải gắt gao nắm lấy cổ áo, một khắc này, cậu cảm giác mình giống như chết qua một lần.

Simon mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.

Andrea nhỏ giọng hỏi "Simon, cậu muốn đi đâu?"

Trong ánh mắt Simon lộ ra sát khí thấu xương, lạnh lùng nói "Đuổi gϊếŧ mấy con chó đánh lén kia. Tôi muốn tự tay róc xương bọn chúng."

Andrea run lên, Simon và Brando có tính cách giống nhau, nói được thì làm được.

Hơn nữa thủ đoạn gϊếŧ người lại cực kỳ tàn nhẫn.

Taylor và Andrea nhẹ chân nhẹ tay đi vào.

Toàn bộ thuộc hạ đã lấp kín bệnh viện.

Taylor nhấc lên đôi chân đã nhũn ra.

Thấy Brando trong lòng mình luôn cao cao tại thượng giờ phút này lại suy yếu nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, tóc dài màu đỏ tản trên gối trắng tinh.

Andrea che mắt, nước mắt cũng rơi xuống.

Brando luôn đối xử với hắn rất tốt, bây giờ nhìn hắn như vậy, trong lòng Andrea đột nhiên khó chịu nói không nên lời.

"Andrea, anh đi về trước đi, tôi ở đây chăm sóc Brando." Taylor quay đầu nói.

Andrea gật đầu. Âm thanh nghẹn ngào, "Tôi quay về xem hai vị công tử, bảo vệ ngoài cửa sẽ bảo đảm an toàn cho hai người."

Taylor gật đầu, "Nhớ rõ để Anka uống thuốc đúng giờ! Bác sĩ nói sao thì làm vậy."

Andrea dùng sức vỗ vỗ bả vai Taylor, giống như là truyền dũng khí cho cậu, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Taylor đi đến bên giường Brando, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Ghé lên giường, cậu ôm mặt thấp giọng khóc, hai vai không ngừng run rẩy.

"Brando... Brando... Ô ô..."

"Em khóc cái gì?"

Brando đột nhiên cúi đầu hỏi một câu, âm thanh rất trầm, dường như nghe không rõ, nhưng vẫn lạnh lùng như trước.

Taylor ngẩng đầu, lung tung nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Brando đặt ở trên giường, áp lên khuôn mặt mình, thấp giọng nức nở, "Brando... em rất sợ."

Ngón tay hắn bởi vì tác dụng của thuốc mà không thể cử động hoàn toàn, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve hai má Taylor, động tác thong thả, mềm nhẹ "Đừng sợ, bảo bối. Chúng ta sẽ không tách ra."

Taylor đứng lên, cúi đầu hôn lên trán và môi Brando.

Thấp giọng nói bên tai Brando "Chủ nhân, nếu ngài chết, tôi nhất định sẽ đi theo ngài."

Mắt Brando vẫn nhắm không mở ra, nhưng khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

... ...

Ngày hôm sau, toàn bộ báo chí Newyork đều đăng đủ loại tin tức về Brando.

《Trùm hắc đạo buôn bán Alexander. Brando tối hôm qua gặp chuyện 》,

《Vốn là gia tộc hắc đạo lớn thứ hai từ nay về sau thất bại hoàn toàn 》,

《 Alexander. Brando sống hay chết? 》,

《 Hắc đạo huyết chiến bắt đầu hay là kết thúc? 》...

Bên ngoài không xác định được Brando trúng ba phát súng rốt cuộc là còn sống hay đã chết.

Chỉ là mỗi ngày đều có rất nhiều phóng viên canh ở trước cửa bệnh viện, hi vọng có thể thám thính tin tức của Brando, nhưng đều bị bảo vệ ở đó làm cho sợ tới mức lui trở về.

Mà Taylor sau một đêm tâm trạng không yên ngủ một giấc trên giường Brando, ngày hôm sau trời còn chưa sáng lại trở về xem qua hai đứa con trai, làm một ít bữa sáng rồi lại quay trở lại.

"Brando đã tỉnh chưa?" Taylor hỏi hộ sĩ, hiện tại đã là 9 giờ sáng, Brando đều đúng 7 giờ rời giường.

Hộ sĩ gật đầu, nhìn đồng hồ tay một chút, "Ngài vừa đi, Brando tiên sinh liền tỉnh."

Taylor cau mày, thấp giọng nói "Ai nha, như thế nào cũng không ngủ nhiều một lát?"

Taylor đẩy cửa đi vào, thấy Brando đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thần sắc lạnh như băng.

Taylor bước chậm lại, nhẹ chân nhẹ tay đi tới.

Brando lại đột nhiên mở mắt, thẳng tắp nhìn về phía cậu.

"Taylor."

Taylor cúi đầu kêu một tiếng.

Brando không thể động, bằng không miệng vết thương sẽ vỡ ra, cho nên chỉ có đôi mắt nhìn thẳng vào Taylor.

Taylor ngồi ở bên giường, buông hộp đồ ăn trên tay xuống.

"Brando, đói bụng không? Em làm một ít đồ ăn sáng cho anh."

Nói xong, cậu tròn mắt nhìn về phía hắn.

Brando mở mắt, tỏ vẻ đồng ý.

Taylor xoay người mở hộp đồ ăn "Em nấu một ít sữa cùng cháo yến mạch, anh hiện tại không thể ăn bánh mì, chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng."

Brando không nói gì, Taylor biết hắn đồng ý.

Vì thế cậu cực kỳ cẩn thận lấy gối kê sau đầu Brando, xoay người bưng sữa lên, sau đó dùng thìa đút sữa cho hắn.

Brando không chịu mở miệng.

Taylor nghi hoặc nhìn hắn, "Không thích?"

Brando nhìn chằm chằm vào miệng Taylor, "Tôi muốn em."

Taylor giờ mới hiểu được là có ý gì.

Khuôn mặt xoạch phát liền đỏ.

Nhưng vẫn dựa theo ý tứ của Brando, ngậm sữa trong miệng, dán lên miệng hắn.

Brando nhanh chóng ôm lấy đầu lưỡi Taylor, hai người sát vào một chỗ.

Hôn trong chốc lát, Taylor đẩy hắn ra, hai tay chống giường bò lên.

Brando không vui nhìn cậu.

Taylor cúi đầu sửa sang lại tóc ở hai má Brando một chút, sau đó nhẹ nói "Anh hiện tại thiếu máu, hôn quá lâu sẽ chóng mặt."

Hắn nhìn cậu chằm chằm , thần sắc hờ hững.

Taylor vẫn luôn đỏ mặt, đút toàn bộ sữa cho Brando.

"Có muốn ăn cháo yến mạch hay không?"

Brando lắc đầu, sau đó liếʍ liếʍ miệng, "No rồi."

Taylor lúc này mới yên tâm bỏ gối đầu kê cho Brando xuống, sau đó khóa trái cửa, nằm ở trên giường, nghỉ ngơi cùng hắn.

Thấy Taylor nhắm hai mắt lại, Brando cũng nhắm mắt lại, hai người rất nhanh liền ngủ.

Brando là bởi vì thiếu máu mà mệt mỏi, thân thể suy yếu, Taylor thì bởi vì quá mức khẩn trương và mệt nhọc.