Chương 50: Taylor bị đánh

Một khi đã ngủ thì sẽ ngủ thẳng đến chiều tối.

Lúc Taylor đứng dậy mở cửa, Andrea đã đến, đang ngồi ở trên hành lang chờ cậu.

"Bọn nhỏ vẫn khỏe chứ?" Taylor thấy Andrea lại hỏi.

Andrea gật đầu, "Hai đứa nhỏ đều tốt lắm."

Taylor lúc này mới yên tâm gật đầu.

"Có muốn vào xem Brando một chút không?" Taylor hỏi.

"Bây giờ Brando đã tốt hơn chưa?"

Taylor gật gật đầu "Nói chuyện thì không thành vấn đề."

Andrea đẩy cửa đi vào, Taylor cũng đi theo phía sau.

"Brando."

Andrea vươn tay, gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Brando, cơ thể khẽ run rẩy.

Gã đột nhiên cảm thấy, chỉ cần Brando còn một hơi thở, mình cái gì cũng sẽ không sợ, toàn thân sẽ tràn ngập năng lượng.

Brando vỗ mu bàn tay hắn, "Andrea, chỉ cần tôi không chết, cậu không có việc gì, gia tộc chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì."

Andrea phát hiện mình rất vô dụng, lại còn khóc, hoàn toàn không giống hình tượng bình tĩnh và lý trí của hắn, vì thế lau nước mắt, cười nói "Việc buôn bán của chúng ta tiến triển vô cùng tốt, kiếm được rất nhiều."

Brando gật đầu, "Sau khi tôi ra viện thì mang báo cáo cho tôi xem. Còn có, là ai ám sát Taylor?"

Andrea lắc đầu "Không phải ám sát Taylor, là ám sát ngài. Là một đám trộm cướp Thái Lan, vốn là buôn lậu thuốc phiện, sau lại đi cướp bóc cùng với gϊếŧ người phóng hỏa."

Brando nhắm mắt yên lặng trong chốc lát, sau đó mở to mắt nói "Một tên cũng không tha."

Andrea gật đầu,

"Ngài yên tâm, Simon đã đuổi theo gϊếŧ bọn chúng, đường trốn đều bị phong tỏa, bọn chúng trốn không thoát. Chúng ta dùng một số tiền lớn truy nã bọn chúng. Bọn chúng không chết trong tay Simon, cũng sẽ chết ở trong tay thợ săn tiền thưởng."

Brando nhìn Andrea rồi nhắm hai mắt lại.

Andrea gật đầu với Taylor, sau đó cúi đầu rời đi.

Taylor từ từ quay về bên cạnh hắn.

"Brando, em thật sự vô dụng..."

Taylor nhớ tới lúc Brando ôm mình, toàn bộ đạn đều bắn vào lưng hắn, máu hắn bắn lên cổ mình. Hốc mắt Taylor lại đỏ, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Brando đưa tay lau sạch nước mắt cậu "Em biết không? Taylor."

Taylor ngẩng đầu, hít hít cái mũi "Biết cái gì?"

Brando chậm rãi vuốt ve hai má Taylor, "Em chỉ có thể chết trên tay ta."

Taylor run lên, nói không ra lời, hai tay ôm lấy tay Brando, không nói lời nào.

Brando nhìn chằm chằm vào Taylor, "Bảo bối, em còn nhỏ, em sẽ không hiểu."

Taylor gật đầu.

Buổi tối, Taylor tự mình đổi thuốc và băng cho Brando, chăm sóc hắn ăn, ngủ, xong mới về nhà.

Taylor muốn đi xem Felande và Anka.

Felande lúc chứng kiến cảnh Brando trúng đạn bị dọa sợ. Taylor nhớ rõ.

"Em đi xem bọn nhỏ." Taylor nói với Brando.

Brando nhắm mắt lại, phất tay.

...

Trong bệnh viện vẫn như bình thường có đông đảo bảo tiêu bảo vệ an toàn cho Brando.

Chỗ Simon còn chưa có tin tức.

Vài ngày sau, tin tức Brando chưa chết được Andrea đặc biệt truyền ra ngoài, chỉ cần Brando còn ở đây, còn một hơi thở, đám người đang lén lút theo dõi sẽ không có can đảm đánh chủ ý lên gia tộc Brando.

Đồng thời, tin tức này cũng làm yên lòng thương nhân và đông đảo người của gia tộc hắn.

Người dân địa phương biết Brando bị thương, nóng lòng muốn tới bệnh viện thăm hắn.

Andrea lễ phép ngăn bọn họ lại , lý do là thân thể Brando hiện tại suy yếu, cần được nghỉ ngơi.

Vì thế trong nhà Andrea có rất nhiều quà, hoa tươi cùng với thư thăm hỏi, Andrea thông thường sẽ đem mấy thứ này đến bệnh viện cho Brando, hắn đều nghiêm túc hồi âm lại.

Cảm ơn về lời hỏi thăm cũng như món quà của bọn họ.

Hắn sẽ nói còn Taylor viết.

Người nhận được hồi âm càng thêm khẳng định thân thể Brando hiện tại đang phục hồi.

...

"Lan Lan, ba ba đi đến chỗ cha, con nhất định phải trông An An cho tốt, đã biết chứ?" Taylor hôn con lớn nhất của mình một cái.

Felande mở to mắt nhìn về phía Taylor, gật đầu nói "Ba ba, con biết ~ "

Bọn nhỏ vô cùng nghe lời, Taylor cảm thấy rất hài lòng.

Buổi tối, Taylor lái xe tính toán đến bệnh viện chăm sóc Brando.

Sắc trời u ám, giờ đã là tối muộn, buổi tối gần mười giờ.

Lúc Taylor đi đến cửa bệnh viện đã cảm thấy rất kỳ quái, nhìn nhìn bốn phía, không có bất kỳ ai, đi vào bệnh viện cũng vẫn im lặng như vậy.

Taylor lập tức ý thức được sự tình không ổn, vì thế cậu lập tức đi tới phòng bệnh Brando.

Toàn bộ người đã bố trí trải khắp hành lang cũng không có.

Brando rơi vào tình trạng không có ai bảo vệ.

Taylor hỏi y tá cậu tương đối quen thuộc "Tiểu thư, xin hỏi mấy người luôn canh chừng ở đây đâu?"

Y tá cười nói "Ai nha, cảnh sát nói bọn họ gây cản trở trật tự bệnh viện, đều bị mang đi cả rồi."

"Đáng chết!"

Taylor nhíu mày thấp giọng mắng một câu, mấy hôm trước đâu ai quản, vì cái gì hiện tại lại đuổi đi, rõ ràng có vấn đề.

Taylor đẩy cửa phòng, cúi đầu hôn lên môi Brando, sau đó cầm lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Andrea.

Taylor nhỏ giọng nói vào trong loa, "Andrea, anh nhanh chóng phái người tới, bảo vệ bên trong bệnh viện đều bị cảnh sát đuổi đi, cửa bệnh viện đều mở, tôi nghi ngờ là có người muốn ám sát Brando."

Andrea lập tức nói "Tôi lập tức tới. Nhớ kỹ, Taylor. Trong chốc lát có thể sẽ có cảnh sát lại đây, ngàn vạn lần không được động thủ với cảnh sát. Tự mình thông minh chút."

"Ừ, tôi biết."

Taylor rất rõ ràng đạo lý này, ai ở trong trường hợp này, vô luận là trùm xã hội đen lợi hại đến đâu, đều sẽ không thể đánh nhau với bất kỳ một cảnh sát nào, bằng không cục cảnh sát sẽ tìm được đủ loại lý do dây dưa không thôi.

Brando mở mắt, thẳng tắp nhìn về phía Taylor.

Taylor xoay người nhìn Brando, nắm tay trái hắn áp lên gương mặt của mình "Brando, có người mua chuộc cảnh sát muốn ám sát anh, em tuyệt đối sẽ không để bọn họ vào."

Brando im lặng không nói một lời.

Taylor cảm nhận được một loại cảm giác khẩn trương chưa từng có, nếu mình không đến, đêm nay Brando có thể đã bị gϊếŧ.

Thân thể không tự chủ được mà run lên, Taylor ngồi ở trên ghế trước phòng bệnh Brando, cúi đầu thật thấp, hai tay ôm đầu, trong lòng không ngừng tự nói với mình nhất định phải canh chừng.

Taylor lấy chìa khóa từ chỗ y tá khóa cửa phòng Brando lại, sau đó giấu chìa khóa ở dưới chậu hoa.

Taylor đứng ở trước cửa phòng Brando, cố gắng ổn định lại tinh thần đang khẩn trương cùng bất an của mình, chờ nhóm Andrea đến đây.

Một lát sau, trên hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân hỗn độn.

Bệnh viện vào buổi tối im lặng vô cùng, dù tiếng bước chân này từ rất xa, Taylor đều có thể nghe thấy.

Taylor đứng dậy, thẳng tắp nhìn dọc hành lang.

Một đám người mặc đồ cảnh sát đi tới, lúc tên cảnh sát đi đầu thấy Taylor, rõ ràng sửng sốt, thái độ trở nên không tốt.

"Mày là ai?" Đội trưởng cảnh sát Charles thô lỗ hỏi.

Taylor không chút biểu tình nói "Tôi là người hầu của ngài Alexander. Brando."

Charles hung hăng đẩy Taylor ra, "Hiện tại cút về cho tao, biết không? !"

Thân thể Taylor lảo đảo một chút, nhưng vẫn kiên định đứng ở trước cửa phòng bệnh Brando, "Tôi đến thăm chủ nhân nhà tôi, dựa vào cái gì phải đi? Mấy người dựa vào cái gì cấm tôi thăm người bệnh?"

Charles nóng nảy, sát thủ trả tiền cho hắn rất nhanh sẽ tới, kết quả thằng nhãi này lại không đi, vậy nghĩa là tiền của mình sẽ biến mất.

Đó là một số tiền thưởng thật dày, Charles là một thằng đàn ông ghen tị tham tài háo sắc, tuyệt đối không muốn tiền đã ăn vào bụng lại phun ra.

Taylor đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Ngài cảnh sát, mấy tên ám sát cho ngài bao nhiêu tiền?"

Biểu cảm Charles biến đổi, giơ tay lên hung hăng cho Taylor một cái tát.

Taylor ngã nhào trên mặt đất, ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Charles.

Đám cấp dưới phía sau lôi kéo Charles đang xúc động nói "Đội trưởng, bây giờ là thời gian làm nhiệm vụ, không thể tùy tiện đánh người."

Charles quay đầu mắng một câu "Cút ngay! Ông đây muốn đánh ai là đánh! Đi, vác nó lại đây!"

Nói xong. Hai người cấp dưới liền tiến lên vác Taylor lại. Charles dùng đầu gối hung hăng thúc lên bụng Taylor.

Taylor ngậm chặt miệng kiên quyết không kêu ra tiếng, nhưng là cuối cùng vẫn nhịn không được quay đầu nhổ ra một búng máu.

"Chúng mày một đám mafia khốn nạn! Lũ chó chết! Chết hết đi!" Charles như một con chó điên quát ầm lên.

Mắt thấy thời gian ước định sắp tới, Taylor nếu không rời đi, tiền mình sắp nắm tới tay sẽ bị nẫng mất.

Taylor ngậm miệng không rên một tiếng, hai mắt thẳng tắp nhìn Charles.

Charles vừa định dùng chân đá Taylor thêm phát nữa, nhóm Andrea đã mang người chạy vọt lên.

"Cảnh sát Charles, ngài đang làm gì vậy?" Andrea nhướn mi, mặt không chút thay đổi nhìn Charles.

Taylor liếʍ liếʍ vết máu trên miệng, sau đó vỗ bả vai Andrea nói "Tôi không sao, Andrea, chỉ là không cẩn thận bị thương."

Charles trừng mắt nhìn cậu một cái, "Coi như mày thức thời!", "Chúng ta đi!"

Hắn gầm lên giận dữ một tiếng, liền nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Bảo tiêu lập tức trải rộng phía trước phía sau bệnh viện, người muốn ám sát Brando lái xe đi qua liền quay đầu bỏ đi.

Brando hữu kinh vô hiểm tránh được một kiếp.

Andrea cười vỗ vỗ bả vai Taylor "Tốt lắm! Taylor."

Taylor cười cười, đưa chìa khóa cho Andrea, "Tôi đi về trước, không thể để Brando thấy tôi như vậy."

Nói xong, Taylor ôm bụng, xoay người đi.

Andrea mở cửa, thấy Brando đang nhắm mắt nằm trên giường.

"Brando, ngài đã an toàn." Andrea nói.

Brando đột nhiên vén chăn đứng lên, chỉ có mỗi quần đùi màu đen, thân trên tất cả đều là băng gạc trắng.

Andrea kinh ngạc nhìn Brando.

"Ngài... Có thể đứng lên."

Cả người Brando tỏa ra áp khí thấp đến không thể thấp hơn, lạnh lùng nói "Trúng đạn không coi vào đâu."

Sau đó bắt đầu mặc quần áo, "Hiện tại chúng ta liền xuất viện."

Brando vừa mặc quần áo vừa nói.

Rất nhanh, Brando mặc một thân âu phục màu đen chính thống, phảng phất như chưa từng chịu qua tổn thương, chỉ là hai má tái nhợt, môi không chút huyết sắc.

Andrea cùng đông đảo thủ hạ vây quanh Brando ra khỏi bệnh viện.

Ngồi xe về tới biệt thự.

Sau khi Brando vào cửa, Taylor vừa lúc rửa sạch vết thương trên người.

Thấy Brando trở về, Taylor kinh ngạc mở to hai mắt "Brando... anh?"

Brando vươn tay ôm Taylor một bên má sưng đỏ vào trong lòng, trầm giọng nói "Bảo bối..."

Taylor cười cười "Không có gì, anh không phải còn giúp em chắn đạn sao?"

Brando không tiếng động trở về phòng ngủ của mình, sau đó nằm ở trên giường, hai gò má tái nhợt.

Taylor vội vàng đi tới, cởi bỏ âu phục Brando, phát hiện băng gạc đều thấm máu.

Taylor khóc nói "Anh xem xem, miệng vết thương lại vỡ ra, sao anh không ở bệnh viện lại đi ra? !"

Hắn chỉ nhắm mắt không nói lời nào.

Taylor giúp Brando rửa sạch một chút, lại mua một ít thuốc bôi cho hắn, sau đó gọi điện thoại cho Andrea, hỏi xem tình huống.