Chương 45: Ban bố luật cấm rượu.

Ở thời buổi loạn lạc cái cần không chỉ là thực lực mà còn cả vận may.

Chiến tranh thế giới ngầm lần đầu tiên của Brando từ tháng 3 năm 1914 đến năm 1915 mục đích để đặt nền móng. Nên bây giờ, nền móng này chính thức phát huy tác dụng.

Rạng sáng 0 giờ ngày 17 tháng 1 năm 1920, điều số 18 trong hiến pháp Mĩ —— dự luật cấm rượu ( hay còn được gọi là "Volstead Act" ) chính thức có hiệu lực.

Căn cứ theo quy định pháp luật, chỉ cần sản xuất, bán, thậm chí là vận chuyển đồ uống có hàm lượng cồn vượt quá 0.5% là trái pháp luật.

Nếu ở trong nhà uống rượu thì không tính là phạm pháp, nhưng uống cùng bạn bè hoặc tổ chức tiệc rượu lại là trái pháp luật, cao nhất có thể bị phạt 1000 đôla và phạt tù nửa năm.

Người trên 21 tuổi mới có thể mua rượu, khi mua phải xuất trình giấy tờ chứng minh, hơn nữa còn giới hạn chỗ mua.

"Brando, đây là phương pháp thực thi và xử phạt cụ thể của《lệnh cấm rượu》." Andrea cầm tư liệu đưa cho Brando.

Brando ở trong thư phòng riêng trong biệt thự, tuy không có hệ thống sưởi nhưng hắn vẫn ngồi bên trong đọc sách, hơn nữa vừa đọc chính là nguyên một ngày. Có chuyện gì Andrea sẽ trực tiếp đến biệt thự tìm.

Brando ngồi ở trên ghế da, vẫy tay với Andrea "Ngồi xuống đi, Andrea."

Andrea gật đầu ngồi xuống.

Taylor đẩy cửa đi đến, rót rượu cho hai người bọn họ.

"Cảm ơn!" Andrea cười cười với Taylor, trên tay cậu cầm chén rượu, lẳng lặng ngồi bên cạnh Brando.

Hai người con trai Felande và Anka đang chơi trò chơi trong phòng mình, nên Taylor rốt cục có thể im lặng ngồi ở bên cạnh Brando.

"Cậu có gì muốn nói?" Brando hỏi.

Từ sau khi giành được công ty bán đồ uống có cồn lớn nhất khu Brooklyn, trong vòng gần hai năm, Brando luôn tập trung phát triển lĩnh vực này. Hiện tại chính phủ lại đưa ra lệnh cấm rượu, không thể nghi ngờ chính là một thử thách với công việc buôn bán của bọn họ.

Andrea uống một ngụm rượu, cau mày nói "Sợ là chúng ta phải cắt giảm lượng đồ uống bán ra."

Hai ngón tay Brando kẹp lấy tư liệu, để ở trước mặt, không trả lời Andrea mà quay đầu nói "Taylor, lấy gói thuốc lại đây."

Taylor đứng dậy quay về phòng ngủ cầm tới một gói thuốc lá từ trong tủ đầu giường.

Brando lấy một điếu ngậm ngoài miệng, Taylor xoay người châm thuốc cho hắn.

Andrea luôn hút một điếu cùng Brando.

Brando rít một hơi thật sâu, sau đó dùng tay mang theo nhẫn kẹp thuốc lá, ngẩng đầu, chậm rãi thở ra một hơi, "Andrea, thật ra chúng ta có thể nhìn nhận vấn đề theo một phương diện khác."

Andrea gật đầu, y thích Brando như vậy. Khi Brando nói những lời này, nghĩa là hắn có suy nghĩ hoàn toàn khác với người bình thường, Andrea vẫn cảm thấy Brando là trời sinh để kinh doanh trong giới.

Loại đàn ông này sinh ra cho thời loạn. Ngoan độc và đủ thông minh.

"Tôi muốn nghe xem cậu nghĩ như thế nào, Brando." Andrea nghiêm túc nói.

Brando gật đầu, "Cậu xem, Andrea, mấy năm nay chúng ta rút ra được rất nhiều kinh nghiệm trong việc buôn bán đồ uống cồn.

Nếu chúng ta buôn bán thông thường sẽ phải cạnh tranh với đối thủ mạnh. Tuy rằng chúng ta có nhiều quản lí giỏi, nhưng cũng không thể kiếm được đủ lợi nhuận.

Mà bây giờ, khi lệnh cấm rượu này được thi hành, chúng ta sẽ có thể thản nhiên tiến vào giới xã hội đen, có thể buôn lậu đồ uống với giá rẻ. Hơn nữa trên con đường buôn lậu này không có mấy công ty có thể cạnh tranh với chúng ta.

Cho nên, phía chính phủ bên kia, chúng ta có thể đóng cửa, nhưng thực chất vẫn tiếp tục kinh doanh. Người phương Đông không phải nói—— Họa phúc khôn lường nào biết không phải phúc.

Lệnh cấm rượu này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội tuyệt vời, chứ không phải chuyện gì khó khăn. Nếu hải quan bên kia quản nghiêm thì chỉ cần nhét thêm tiền là được, mấy công chức chính phủ này thật ra cũng giống kỹ nữ bán da^ʍ vậy. Không có trinh tiết, chỉ cần cho đủ tiền, bọn họ sẽ không do dự bán đi thể xác và linh hồn."

Andrea tỉnh ngộ, "Tôi đã hiểu! Brando cậu yên tâm, bên hải quan có người của chúng ta. Mấy đứa nhỏ ngài giúp học hành, có vài đứa đã vào hải quan, bây giờ đã về gia tộc, chúng ta có đầy cửa sau.

Buôn lậu không thành vấn đề, Italy là quê hương của rượu, tiêu thụ như thế nào đến lúc đó tôi sẽ thiết kế rồi đưa cho ngài xem!"

Brando gật đầu, phất tay nói "Tôi biết, vất vả cho cậu."

Andrea đứng dậy cúi đầu, sau đó cầm tư liệu đi ra ngoài.

"Ba ba!" Felande luôn luôn hoạt bát mặc áo ngủ đáng yêu đẩy cửa nhìn về phía Taylor.

Khi nhìn thấy Brando, nó rụt đầu. Hai người con trai đều không thể thân cận được với Brando, bởi vì hắn luôn nghiêm túc, hơn nữa khuôn mặt không chút thay đổi, lại không có tình cảm đối với trẻ con. Cho nên Felande luôn sợ hãi hắn.

Anka thì khác, bình thường nó cũng luôn im lặng, nên cũng không nói chuyện với Brando, trừ phi là Brando chủ động.

Taylor cười ôm lấy Felande, "Sao không chơi với An An?"

"An An tức giận, không để ý tới con." Felande cúi đầu, đau khổ nói.

Brando nhìn bọn họ, không nói một lời.

Taylor cảm giác có phải mình quấy rầy Brando hay không, vì thế quay đầu thấp giọng nói với Felande "Lan Lan, chúng ta đến xem An An được không? Cha con đang bận."

Felande liếc mắt nhìn Brando một cái, sau đó gật đầu nói "Dạ, nhưng vừa rồi An An tức giận, con sợ em ấy sẽ không để ý tới con."

Taylor ôm Felande đi đến phòng ngủ của nó và Anka, thấp giọng hỏi "Vì sao An An lại tức giận?"

"Bởi vì em ấy muốn thơm thơm con mà con không cho."

"Vậy con để An An thơm một cái là được rồi."

"Nhưng mà An An muốn thơm lên miệng của con."

Taylor thấp giọng cười.

Đến phòng ngủ hai người con trai.

Brando ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Taylor biến mất ở trước mắt mình.

... ...

"An An ——! Con làm sao vậy? !"

Taylor vừa mở cửa liền nhìn thấy Anka nằm ở trên mặt đất, xanh cả mặt, vẫn không nhúc nhích.

Felande thấy ba ba khẩn trương như vậy, nước mắt cũng rớt xuống.

Taylor vội vàng tiến lên ôm lấy Anka nhỏ gầy.

Brando lúc này cũng nghe tiếng đi tới. "Làm sao vậy? Taylor?"

Taylor quay đầu nhìn về phía Brando, hai mắt đỏ bừng, "Brando, An An bất tỉnh!"

Brando lập tức nhận lấy đứa nhỏ trên tay Taylor, sau đó nói "Ôm Felande, chúng ta đi bệnh viện."

Taylor đang lúng túng lập tức ôm lấy Felande, Brando lái xe, bốn người tới bệnh viện.

...

"Bác sĩ, An An làm sao vậy?" Taylor khẩn trương hỏi, mắt vẫn đỏ rực.

Brando ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn Taylor.

"Công tử bởi vì trước kia không đủ dinh dưỡng trong cơ thể mẹ, vì vậy khiến tim có thể có chút chướng ngại..."

Taylor như muốn ngất đi, Brando đứng lên, từ phía sau đỡ lấy Taylor.

Taylor che miệng, khàn khàn hỏi "Bác sĩ, An An nhà tôi có thể sống tới khi nào?"

Bác sĩ thở dài một hơi, "Cái này không thể nói chính xác... Mấu chốt là phải chăm sóc cẩn thận. Không được để bị kí©h thí©ɧ. Còn phải dùng thuốc lâu dài. Mọi người không cần tuyệt vọng, mọi thứ đều có thể."

Taylor gật đầu tiễn bác sĩ, đứng ở cạnh cửa ghé vào trong lòng Brando lớn tiếng khóc.

Lúc đẩy cửa phòng bệnh, Anka vẫn an ổn ngủ.

Felande ngồi ở bên giường, im lặng nắm bàn tay nhỏ bé của em trai, không nói một tiếng, chỉ không ngừng rơi nước mắt.

Taylor đi tới, ôm Felande vào trong ngực, sau đó vươn tay vuốt ve sợi tóc xoăn màu hoa hồng của Anka, thấp giọng nói "An An, ba ba và cha ở đây, Lan Lan cũng ở đây."

Anka cố gắng mở mắt, tìm tòi chung quanh, nhìn chằm chằm vào Felande, sau đó há mồm kêu một tiếng, "Lan Lan..."

Taylor bỏ Felande vào trong chăn ngủ cùng một chỗ với Anka.

"Chúng ta đi về trước đi." Brando nói, "Tôi sẽ để người ở đây coi chừng."

Taylor lau nước mắt. Lắc đầu nói "Em muốn ở cùng bọn nhỏ."

Brando không nói gì, ở trong phòng bệnh cùng Taylor cả một đêm.

Ngày hôm sau Brando cho người lái xe đến, đón Anka đã nghỉ ngơi tốt về, hơn nữa thuê cả một bác sĩ gia đình.

"An An, sau này mỗi ngày anh sẽ thơm em một cái, em đừng không để ý tới anh được không? Em xem, em không để ý tới anh liền vào bệnh viện luôn. Anh bị em hù chết." Buổi tối lúc ngủ ở trên giường, Felande ôm Anka nói.

Anka chỉ nhìn chằm chằm Felande, trên mặt không có biểu cảm gì, "Được rồi, nhớ đó, mỗi ngày anh đều phải thơm em, từ hôm nay trở đi."

Nói xong, đầu Felande đã tiến sát lại, hôn lên miệng Anka.

Anka giật nhẹ môi, thỏa mản chôn cái đầu nho nhỏ ở trong ngực ca ca, rất nhanh đã ngủ.

...

"Brando, thân thể tiểu công tử thế nào?" Andrea đã biết chuyện, lại đây ân cần thăm hỏi một chút.

Brando gật đầu nói "Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt là được."

Andrea lúc này mới yên tâm thở ra một hơi, "Vậy là tốt, Đúng rồi, phương án nhằm vào lệnh cấm rượu lần này tôi đã viết xong.

Không tra ra lỗ hổng trong luật, mà nếu xảy ra vấn đề gì chúng ta cũng sẽ giải quyết được."

Brando nhận tài liệu trên tay Andrea, gật đầu nói "Pháp luật tại thời nay phần lớn là lệnh cấm cho dân thường, chúng ta phải chú ý pháp luật, nhưng cũng không nên bị nó trói buộc."

"Tôi đã biết."

Brando nghiêm túc lật xem giấy tờ.

Andrea tính toán nâng lượng tiêu thụ đồ uống cồn cho mấy gia đình và thương nhân Italy trong khu của Brando cùng với một vài quán rượu ngầm, sau đó thu trích phần trăm, bởi vì rượu là công ty Brando buôn lậu vào, bọn họ sẽ thu trích phần trăm rất cao.

Công ty gia tộc Brando đăng ký danh sách sẽ buôn bán bình thường mà hợp pháp, giống như quy định của pháp luật, bán đồ uống có cồn trong thời gian chỉ định, hơn nữa chỉ bán cho thanh niên trên 21 tuổi có mang theo thẻ căn cước.

"Viết vô cùng tốt!" Brando vừa lòng gật đầu, tán thưởng nhìn Andrea.

Từ trước đến nay Andrea làm quân sư cho Brando, mấy chuyện nhỏ nhặt này xử lý vô cùng chu đáo, chỉ cần Brando chỉ rõ hướng, y sẽ dựa vào đó mà xử lý mọi chuyện, hơn nữa khi giải quyết công việc cũng có tính nhẫn nại ngang ngửa Brando.

Nếu như nói tính nhẫn nại của Brando là một loại lễ phép cùng với thủ đoạn, thì Andrea chính là có tính nhẫn nại trời sinh.

"Các chi tiết vô cùng phù hợp." Brando tán thưởng nói.

Andrea câu nệ cười cười, Brando khen ngợi khiến y thụ sủng nhược kinh.