Chương 43: Sinh con

Lucy hiện tại đã được khống chế, yên ổn ngủ trên giường.

Bác sĩ cho cô dùng một ít thuốc an thần không có tác dụng phụ.

"Khi nào có thể sinh con?"

Brando ngồi ở trên ghế sa lon, bác sĩ và một vài y tá đi theo đứng ở trước mặt Brando.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Brando một cái sau đó cười híp mắt nói "Có thể."

"Có thương tổn đến đứa nhỏ hay không?"

Taylor khẩn trương hỏi. Thật ra cậu cũng muốn hỏi có tạo thành thương tổn gì tới Lucy không, nhưng ở trước mặt Brando cậu không dám.

Bác sĩ lắc đầu, mỉm cười hòa nhã,

"Cách kỳ sinh sản chỉ còn lại nửa tháng, có lẽ ngày mai có thể sinh. Đứa nhỏ đã hoàn toàn trưởng thành, có thể tiến hành trợ sản, hoặc là đẻ mổ. Chỉ cần phẫu thuật thích hợp sẽ không tạo ra ảnh hưởng xấu tới đứa trẻ cùng sản phụ "

"Ngài muốn kiểu nào?" Bác sĩ lại hỏi.

"Trợ sản." Brando nói, "Hiện tại liền phẫu thuật."

"Được, ngài Brando." Bác sĩ cúi đầu.

Taylor nhìn về phía Brando, "Cũng không phải quá lâu, chỉ có nửa tháng, chúng ta không cần quá sốt ruột!"

"Taylor, đứa con là lý do duy nhất tôi không gϊếŧ người đàn bà kia." Brando thản nhiên nói những lời này.

Taylor sững cả người, ý của Brando là, hiện tại không gϊếŧ, không chắc khi nào sẽ gϊếŧ, có lẽ là ngày mai. Mà tốt nhất chính là không cần gặp lại Lucy kia.

Quyết định của Brando Taylor không thể làm trái nên cậu chỉ có thể im lặng giả vờ không lo nghĩ gì hết.

Ở trong mắt Brando, Taylor chỉ được để ý một mình hắn. Bất cứ thứ gì xâm nhập vào, kết cục đều là cái chết.

Taylor đứng ở bên cạnh Brando mà run lên.

Brando vươn tay ôm cậu vào trong lòng, cọ xát hai má Taylor, "Bảo bối, con của chúng ta rất nhanh sẽ đến thế giới này..."

Taylor gật gật đầu, ngẩng đầu lên thừa nhận động tác thân mật của Brando, "Đúng vậy."

...

"A..."

Lucy đau đến bừng tỉnh, cô hoảng sợ nhìn bác sĩ và hộ sĩ trước mặt, "Bác sĩ, có chuyện gì vậy?!"

Bác sĩ ngồi ở bên giường kéo tay phải Lucy, cười ôn hòa nói, "Phu nhân, chúc mừng cô, đứa nhỏ muốn chui ra rồi."

Lucy sờ bụng mình, đứa nhỏ ở bên trong không an phận đá loạn lên, giống như muốn vội vã chui ra, Lucy vừa đau vừa vội đập lên giường hô "Nghiệt chủng... A! Bác sĩ, giúp tôi!"

Bác sĩ có khả năng có thể làm người khác yên lòng, hắn cười ôn hòa, vỗ vỗ đầu Lucy nói "Đừng sợ, phu nhân, chỉ cần dùng chút lực là ổn rồi."

Lucy nghĩ mình đẻ tự nhiên vì thế hai mắt mông lung lôi kéo tay bác sĩ nói "Bác sĩ, ông sẽ giúp tôi đúng không?"

Bác sĩ gật đầu, "Ngoan, đừng sợ, phụ nữ sinh con rất đơn giản, rất nhanh sẽ trôi qua thôi."

Câu nói này khiến Lucy an tâm hơn rất nhiều, vì thế ngoan ngoãn nằm xuống theo nhắc nhở, sau đó mở rộng hai chân.

Taylor đứng ở đại sảnh, việc đẻ con được tiến hành trong phòng cho khách ở lầu một. Taylor đi qua đi lại, Lucy ở bên trong đang rêи ɾỉ

Brando thì an ổn ngồi ở trong đại sảnh, châm một điếu thuốc, trong làn khói, một đôi con ngươi màu xanh nhạt thẳng tắp nhìn về Taylor.

Andrea thì đứng ở ngoài cửa cùng một đám vệ sĩ.

Hắn có một loại dự cảm, đứa nhỏ này chính là người thừa kế tương lai của gia tộc Brando.

Brando chọn sinh con khi còn rất trẻ, nhưng thật ra lại là hành động rất lý trí, bởi vì hắn có đầy đủ thời gian bồi dưỡng người thừa kế.

Trong phòng truyền đến tiếng kêu đứt quãng như gϊếŧ heo.

Lucy sinh con, la hét khàn cả giọng.

Một đám người vũ khí đầy đủ ở tuần tra qua lại bên ngoài biệt thự.

"Brando, anh nói xem sinh con cần bao lâu?" Taylor nôn nóng hỏi.

Brando bóp tắt thuốc lá trên tay, thản nhiên nhìn Taylor, "Rất nhanh, bảo bối, tin tưởng tôi."

Taylor khẩn trương nói "Lần đầu tiên tôi có con, cho nên... anh nói xem, đứa nhỏ nên đặt tên là gì? !"

Brando đột nhiên cúi đầu cười, vươn tay túm lấy Taylor tới bên cạnh mình, "Tôi cũng là lần đầu tiên có con, chẳng lẽ em đã quên."

"Vậy vì sao anh không nôn nóng?"

"Tôi không phải sinh con, vì sao phải sốt ruột?" Brando nhún nhún vai, thản nhiên nói.

Taylor xì một tiếng bật cười.

Tuy rằng Brando không có diễn cảm gì, nhưng Taylor đột nhiên cảm thấy Brando như vậy thật sự là lạnh đến đáng yêu.

"Oa ——!"

Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ con, vang vọng vô cùng.

Taylor ở bên cạnh Brando nhảy dựng lên, "Đứa nhỏ —— đứa nhỏ sinh! ! !"

Brando thản nhiên cười.

Đứng dậy cùng Taylor đi vào phòng sinh.

" Phu nhân, là bé trai, chúc mừng, cô có muốn nhìn hay không?"

Đứa bé trai được rửa sạch sẽ vây trong khăn tắm màu trắng, nữ y tá ôm nó trong ngực.

Lucy đầu đầy mồ hôi quay lại, nhắm mắt vô lực nói "Ôm đứa bé này đi! Ôm đi! Tôi không muốn nhìn thấy nó... Tôi không muốn nhìn..." Nói xong, Lucy liền ghé lên gối khóc.

Y tá vội vàng lau sạch nước mắt cho Lucy.

Bác sĩ ôm đứa nhỏ ra ngoài.

"Chúc mừng, là một bé trai, thưa ngài Brando!"

Brando nhìn đứa nhỏ nhiều nếp nhăn, gật đầu.

Taylor vươn tay nhận lấy đứa nhỏ, ôm vào trong ngực, ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ, không kìm lòng được quay đầu nói với Brando "Brando, anh xem, thật nhỏ a ~ "

Brando dang tay ôm cả Taylor lẫn đứa nhỏ vào trong ngực.

"A... !"

Bên trong phòng, Lucy lại bắt đầu hét to.

Y tá hoảng sợ, sờ sờ bụng Lucy, trong bụng còn có cái gì đó động đậy, hộ sĩ quay đầu thét lên "Bác sĩ, bên trong còn có một đứa nữa!"

Bác sĩ lập tức quay trở về.

"Dùng sức! Phu nhân, đứa thứ hai sắp sinh ra rồi! Dùng sức! Nếu không đứa nhỏ sẽ chết ngạt!"

Taylor khẩn trương vào bên trong nhìn.

Y tá nhận lấy đứa nhỏ trong lòng Taylor, đặt ở trong dụng cụ đặc biệt để bảo vệ.

"Brando, có hai đứa!" Taylor kinh ngạc nói.

Brando nhéo nhéo cái mũi Taylor, "Bảo bối, em thật lợi hại. Không ngờ là song sinh."

Lần này thì không quá bao lâu, chỉ nghe thấy "Oa ——" một tiếng, đứa nhỏ thứ hai được sinh ra, nhưng tiếng khóc cũng không to như đứa nhỏ thứ nhất.

"Mau, rửa sạch sẽ, chăm sóc đứa bé thật tốt!" Bác sĩ ra lệnh.

Y tá lập tức đến ôm đứa nhỏ.

"Sao lại thế này?" Taylor khẩn trương hỏi.

Bác sĩ ném đôi găng tay dính đầy máu vào trong thùng rác, sau đó xoay người giải thích với Taylor, "Là thai song sinh, nhưng đứa thứ hai không nhận được đủ dinh dưỡng trong cơ thể mẹ nên chưa phát triển hoàn toàn, cần chăm sóc thật tốt."

"Vậy có nguy hiểm đến tính mạng hay không? !"

Bác sĩ vỗ vỗ bả vai Taylor, "Không nguy hiểm đến tính mạng, chúng tôi sẽ hết sức chiếu cố cháu bé!"

"Vậy là tốt rồi, hiện tại tôi có thể qua xem đứa nhỏ không?"

"Có thể!"

Taylor cùng đi với Brando.

Hai đứa bé con, em trai và anh trai đều nằm ở bên trong.

Đứa thứ hai có vẻ gầy yếu hơn, đứa thứ nhất thoạt nhìn khỏe mạnh hơn một chút. Đứa bé thì im lặng ngủ còn đứa lớn thì giơ hai tay quơ loạn xạ.

Hai đứa đều nhiều nếp nhăn.

Taylor kinh ngạc phát hiện hai người con trai đều tóc đỏ!

"Brando, anh xem, bọn nó có tóc màu đỏ!"

Brando cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Taylor "Khi tôi ra bên trong cơ thể của em, em mới xuất tinh, tóc đỏ thực bình thường a, Taylor..."

Mặt Taylor đỏ bừng, quay đầu phát hiện bác sĩ đang chăm sóc cho Lucy, liền quay đầu oán hận "Nếu như bị người khác nghe thấy sẽ không tốt..."

Brando khó được cười cười, không nói gì.

Taylor hưng trí dạt dào tiếp tục xem đứa nhỏ ngủ ở trong dụng cụ đặc biệt.

"Bảo bối, ba ba ở đây nha..."

... ...

Hai người con trai ở trong bệnh viện tròn một tuần mới được mang về, Lucy cũng được sắp xếp ở trong bệnh viện.

Viện kiểm sát trưởng Hall – cha của Lucy khi nghe nói đẻ sinh đôi thì vô cùng hào hứng gọi điện thoại chúc mừng Brando, đồng thời cũng vì việc con gái mình lần đầu tiên sinh con lại là sinh đôi mà vui sướиɠ khôn nguôi.

"Lucy, con thật sự rất giỏi!"

Tiếng cười của Hall vang lên trong điện thoại, không ngừng khen đứa con gái đáng yêu nhà mình.

Lucy tuy lau nước mắt nhưng vẫn cười nói, "Đúng vậy a!"

Thật ra cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy hai đứa con kia.

Mà Brando dường như cũng không muốn đưa mấy đứa nhỏ cho Lucy nuôi nấng, hắn sai người lái xe hộ tống Taylor đến bệnh viện đón hai người con trai về.

Taylor đi cùng Andrea.

Đứa nhỏ đã có thể mở mắt.

Taylor ôm đứa nhỏ, vô cùng ngạc nhiên, hai đứa con trai lại có màu mắt không giống nhau!

Đứa lớn mắt màu đen, mà đứa nhỏ thì mắt màu xanh nhạt.

Bọn chúng đều có màu tóc đỏ rực.

"Brando, anh xem!"

Lúc về đến nhà, Taylor vội vàng đặt đứa nhỏ vào chiếc nôi đã chuẩn bị từ sớm, sau đó gọi Brando đến.

Đứa lớn mở mắt thật to nhìn chằm chằm vào Brando và Taylor

Đứa thứ hai có vẻ rất mệt mỏi, luôn nhắm mắt lại, hơn nữa vẫn không nhúc nhích.

"Đứa lớn mắt màu đen, đứa nhỏ màu xanh nhạt." Taylor chỉ vào hai người con trai nói với Brando.

Brando hôn Taylor một cái, "Chỉ cần em thích là tốt."

Taylor quay đầu, tầm mắt lại chăm chú vào hai đứa con trai, "Đúng vậy, tôi thích trẻ con!"

Từ đó về sau, khi Taylor rảnh thì luôn đứng ở bên cạnh nôi, trên tay cầm bình sữa, hoặc là thấp giọng hát ru.

Hai đứa con ban ngày thì mắt mở trừng trừng, buổi tối thì ngủ, cho nên cũng không làm phiền Brando.

"Brando, anh biết không, thân thể đứa sau không tốt lắm, cho nên bác sĩ nói lớn lên sẽ rất gầy yếu, tôi lo lắng..."

"Câm miệng!" Brando rốt cục bắt đầu hối hận chuyện kết hôn với Lucy, từ khi hai thằng bé ra đời, Taylor luôn nhắc tới chúng nó.

Cũng đặt hết tâm tư lên người đứa thứ hai. Lần này Brando rất không vui.

Đêm nay lại thế, cho dù khi làʍ t̠ìиɦ, Taylor cũng không quên lẩm bẩm hai câu.

"Nếu em còn nhắc tới chúng nó, tôi sẽ lập tức ném chúng đi." Brando không vui nói.

Taylor mấp máy miệng, rốt cục không đề cập đến mấy đứa nhỏ nữa.