Chương 42: Tranh chấp

Tối ngày mùng 2 tháng 3 năm 1915.

Chiến tranh xã hội đen lần thứ nhất của Brando, toàn thắng dưới tình huống lực lượng khác xa nhau, đánh bại trùm bán đồ uống có cồn số một ở Brooklyn.

Ngày hôm sau, trên báo chí quả nhiên không hề xuất hiện tên Taylor, mà cái chết của Blake cũng được quy thành —— cấu kết với xã hội đen, chết trong khi sống mái với nhau.

Cho nên công khai mưu sát cũng không khơi mào phẫn nộ của công chúng.

Brando lấy tư thái cường thế mà khiêm tốn thâu tóm công ty của Blake ở Brooklyn.

Simon với phương thức gϊếŧ hại tàn nhẫn và dã man, chiếm được danh "Hắc đạo đệ nhất sát thủ".

Mà Brando sở dĩ có thể thành công đánh bại và thâu tóm thế lực gia tộc Blake, chủ yếu cũng là vì Simon có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Làm gia tộc Snooker ở Chicago kia ý thức được thế lực của mình không thể kéo dài tận Newyork. Tham gia chuyện này đối với mình mà nói là không có lợi.

Do đó Blake mất đi chỗ dựa vững chắc. Trở thành thịt bò trên thớt mặc người chém gϊếŧ.

Để khen thưởng Simon, Brando đặc biệt mua cho hắn một căn nhà, cũng công khai đăng ký một thân phận ở trong chính phủ. Như vậy sẽ làm cho người khác khó có thể phát hiện ra thân phận thật của hắn, có lợi cho công việc ám sát sau này.

Căn nhà cách chỗ ở Brando không xa, có thể bảo hộ an toàn của hắn.

Hiện tại, ở khu này Brando một tay che trời.

Đối với xã hội đen ở Newyork, Brando đã tiếng tăm lừng lẫy.

...

Ngày hôm sau, Taylor nằm ở trong lòng Brando đọc báo, trên báo là ảnh chụp Blake úp mặt xuống bàn, máu tươi từ ót phun ra chảy dài trên bàn cơm, khăn trải bàn màu trắng bị nhuộm đỏ.

Taylor nhớ tới đêm hôm đó, sau khi mình trở về liền ôm Brando, cơ thể luôn phát run.

"Có mệt không?" Brando hỏi.

Taylor gật gật đầu.

"Vậy ngủ một chút chứ?" giọng Brando nghe thực vui vẻ.

"Tôi không ngủ được." Taylor trở mình, chôn đầu vào ngực Brando.

Từ đêm qua sau khi trở về, Taylor luôn không ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại sẽ nhớ đến ánh mắt người đàn ông kia nhìn mình trước khi chết. Ánh mắt bi ai, thật khó có thể tin.

Brando tựa đầu lêи đỉиɦ đầu cậu, "Taylor, có muốn vận động chút không?"

"A?" Taylor mờ mịt nhìn hắn.

Brando xoay người đặt Taylor lên trên người mình, thấp giọng nói "Phương pháp trị mất ngủ tốt nhất chính là làʍ t̠ìиɦ, chẳng lẽ em không biết sao?"

Taylor đỏ mặt, sa vào hôn môi của Brando.

...

Thẳng đến tháng năm Brando mới nhớ tới đi xem Lucy mang thai.

Andrea phái xe đến đưa Brando và Taylor đi.

"Lucy mang thai mấy tháng rồi?" Brando ngồi ở phía sau hỏi Andrea ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

"Hơn chín tháng." Andrea quay đầu nói.

Brando gật đầu, sau đó nhìn về phía Taylor, "Taylor, con của chúng ta sắp sinh. Em vui không?"

Taylor xấu hổ nhìn hai người phía trước một chút, gật đầu nói "Vui."

Brando vươn tay ôm Taylor vào lòng, sau đó nói với Andrea "Có bác sĩ gia đình ở trong biệt thự không?"

"Chúng tôi mời bác sĩ tốt nhất ở Newyork tới, luôn túc trực ở trong biệt thự từ khi phu nhân bắt đầu mang thai." Andrea trả lời.

Brando vừa lòng gật đầu, "Đứa nhỏ nhất định phải an toàn sinh ra."

...

Lúc nhóm người Brando còn chưa tới biệt thự, Lucy đã sớm biết được tin tức Brando sắp tới, tuy rằng đang mang thai nhưng vẫn bỏ quần áo bà bầu đi, đổi lại một bộ váy màu trắng thật dài, mép váy kéo tới mắt cá chân.

Bên ngoài là một chiếc áo choàng lông thỏ hơi mỏng, ăn mặc thật xinh đẹp chờ Brando, cũng sai bọn người hầu trong biệt thự chuẩn bị cơm trưa.

Tuy rằng Brando không đến thăm cô nhưng cuộc sống của cô vô cùng sung sướиɠ, luôn có đầy đủ tiền đi dạo phố mua quần áo và trang sức.

Hơn nữa còn phái bác sĩ gia đình tốt nhất ở Newyork đến chăm sóc mình, Lucy cảm thấy Brando cũng không ghét đứa nhỏ trong bụng.

Mặc dù đứa bé này cũng không phải của hắn.

Lucy một lần nữa vì vật chất mà cảm thấy cuộc sống của mình so với người khác tốt hơn rất nhiều.

Người làm vườn theo dặn dò của Lucy, trồng mấy khóm hoa tường vi trước cửa. Vào tháng năm, hoa đã bắt đầu nở rộ, Taylor và Brando vừa vào cửa liền nhìn thấy đám hoa.

Theo gió thổi qua, Taylor ngửi thấy mùi hoa nồng đậm.

"Brando!" Lucy cười đi tới, bên cạnh có một người hầu đỡ lấy cô.

Brando thản nhiên gật đầu.

Andrea từ phía sau đi ra, đưa hoa hồng ở trên tay cho Lucy, hơn nữa cười nói "Phu nhân, đây là Brando tặng cho phu nhân."

Lucy vui vẻ ôm hoa hồng nhìn về phía Brando.

"Vào nhà đi." Brando không chút biểu tình nói.

Đoàn người theo sau Brando đi vào trong biệt thự.

Taylor và Lucy trái phải đứng ở bên cạnh Brando.

Taylor trộm nhìn lên bụng Lucy, phát hiện bụng Lucy rất lớn, so với mấy phụ nữ mang thai trước kia cậu thấy thì lớn hơn nhiều.

Ngón tay đeo nhẫn kim cương của Lucy che trên bụng, cách đi đứng giống hệt những phụ nữ khác khi mang thai.

Brando ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, Taylor theo quán tính rót một chén rượu cho hắn. Lucy nhìn Taylor, thấy trên ngón tay cậu đeo chiếc nhẫn cùng kiểu với Brando.

Cô ta hung hăng trừng cậu.

"Lucy, cô hài lòng với cuộc sống bây giờ chứ?" Brando nâng chén rượu lên hỏi.

Lucy vội vàng cười gật gật đầu, "Vâng."

Brando không nói gì, vắt chéo chân uống một ngụm rượu.

Tất cả mọi người ở đây phát hiện, Brando và Lucy không có gì để nói.

Andrea và Taylor im lặng đứng ở bên cạnh Brando.

Andrea chỉ làm một quân sư, chưa bao giờ hỏi đến việc tư của hắn. Cho nên nếu tình huống không cần phải nói thì y sẽ giữ im lặng, mà Taylor giữ im lặng là vì cảm thấy xấu hổ.

"Brando, cơm trưa đã chuẩn bị xong, có muốn ăn một chút không?" Lucy cố gắng nặn ra vẻ tươi cười.

Brando quay đầu hỏi Taylor "Taylor, em có muốn ở chỗ này dùng cơm không?"

Taylor xấu hổ nhìn Lucy, sau đó gật đầu nói "Dù sao hôm nay trở về cũng không có chuyện gì làm, ở chỗ này dùng cơm đi."

Brando gật đầu, "Ở chỗ này ăn cơm trưa, Andrea, cậu cũng lại đây ăn cùng chúng tôi."

Lucy hào hứng đứng dậy nói "Tôi phải đi kêu người bưng cơm trưa lên."

Nói xong liền xoay người đi đến phòng bếp.

Taylor khẩn trương nói "Brando, tôi đi qua xem, phụ nữ có thai không nên làm nhiều việc quá."

Brando phất tay, "Em đi đi, Andrea, ngồi lại đây, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu."

Taylor liền đuổi theo vào.

Khi đi vào phòng bếp, Lucy đang nâng bụng chỉ huy đám người hầu mang đồ ăn lên.

Taylor đi tới đứng ở phía sau Lucy, "Phu nhân, việc này vẫn là để tôi làm đi. Hiện tại cô đang mang thai, không nên đi lại, lỡ như không cẩn thận..."

"Cút!" Lucy lạnh lùng lườm Taylor, "Ai mướn mày xía vào?! Vừa nhìn đã thấy ghê tởm!"

Taylor sửng sốt, không nghĩ tới Lucy bình thường thoạt nhìn tao nhã xinh đẹp lại nói chuyện thô lỗ như vậy.

Taylor dù sao cũng là đàn ông, không chấp nhất với phụ nữ, "Phu nhân, tôi chỉ là quan tâm, hi vọng cô..."

"Mày hi vọng tao làm sao?!" Lucy nhịn không được hét lớn.

Cô luôn là một tiểu thư cao ngạo con nhà quan, chưa từng chịu phải ủy khuất như vậy. Trước kia mình như công chúa ăn trên ngồi trước, được đám đàn ông nâng ở trong tay, nhưng hiện tại thì sao?

Lucy cảm thấy vô cùng bất công, Brando còn chẳng thèm ngó ngàng tới mình, mà trong bụng thì lại có đứa nhỏ của Taylor. Lucy chỉ dám phát cáu với cậu.

Brando thì thật sự cô không dám chọc.

Taylor quả nhiên lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, lúng túng đứng im ở chỗ đó.

Trong lòng Lucy cảm thấy hả hê vô cùng, như là muốn dồn hết tức giận mình chịu đựng đổ hết lên đầu Taylor.

Vì thế cô không để ý hình tượng của mình, tiếp tục chửi ầm lên, chỉ vào mũi Taylor, giống như đám đàn bà chanh chua trên đường phố, "Mày cái đồ chó chết, khốn nạn! Không phải chỉ là thằng đàn ông ngủ cùng chồng tao sao? ! Mày có tư cách gì quản tao? ! Mày cút ngay!"

Nói xong, Lucy tức giận vươn tay tát một cái lên mặt Taylor.

Toàn bộ người hầu đều sợ cứng người.

Nhất là khi bọn họ thấy Brando đứng ở cửa.

"Ngài Brando..." Một nữ hầu khẩn trương không biết phải làm sao.

Taylor quay đầu thấy Brando lạnh lùng đứng ở cửa phòng bếp, đi đến trước mặt mình.

Brando nhìn thấy dấu tay màu đỏ trên mặt Taylor, lạnh lùng hỏi "Taylor, có chuyện gì?"

Taylor lắc đầu, "Không... Không có gì, là tôi không cẩn thận..." Taylor chưa từng nói dối trước mặt Brando nên đành phải cúi đầu, cả khuôn mặt đỏ rần.

Brando kéo Taylor ra phía sau mình, vung tay tát Lucy một cái, trầm giọng nói "Lucy. Tôi đã từng nói cô vĩnh viễn sẽ là vợ của tôi. Vì thế, cô nên làm tốt bổn phận của mình, làm một người vợ đúng mực chứ không phải đánh Taylor.

Lúc trước, đây đều là cô quyết định, không nên trách ai. Bất cứ hậu quả nào cũng phải tự mình chịu."

Brando xoay người ôm Taylor vào ngực, sau đó quay đầu nhìn Lucy sắc mặt tái nhợt, "Nếu người khác dám đánh Taylor thì bây giờ đã chết rồi. Bởi vì cô đang mang thai con của chúng tôi, cho nên tôi bỏ qua cho cô lần này."

Taylor cúi đầu không dám nhìn Lucy, cũng không dám nhìn Brando.

Cậu chưa từng trải qua cuộc sống gia đình bình thường như mọi người, nên cậu hoàn toàn không biết ứng phó thế nào với tình huống trước mặt.

Cậu chỉ đành kéo ống tay áo Brando, thấp giọng nói "Brando, Lucy mang thai."

Lucy che miệng, tự tôn không cho phép cô bị bất cứ ai xỉ nhục như vậy.

Vì thế cô vọt tới bàn bếp, cầm lấy một con dao, sau đó như nổi điên mà xông tới Taylor.

Vệ sĩ của Brando lập tức ngăn Lucy lại. Bọn họ không dám làm cô bị thương vì cô là phụ nữ có thai, cũng cố gắng hết sức để không cho cô tới gần Taylor,

Tất cả mọi người đều biết, với Brando, Taylor là người quan trọng nhất của hắn. Cho dù không nói nhưng ai cũng biết.

Brando không chút biểu tình nhìn người phụ nữ kia.

Thật ra hắn không thích mấy người phụ nữ kiểu này, họ quá điên cuồng, cũng có quá nhiều yêu cầu khiến người ta thấy phiền.

Brando không vui nhìn Lucy, sau đó rút khẩu súng trong người ra đưa cho Taylor, "Gϊếŧ cô ta."

Andrea đứng ở bên cạnh Brando, không nói gì. Brando ngoan độc y hiểu rõ, cho nên cũng không kinh ngạc.

Taylor hoảng sợ nhìn Brando nói "Vì sao?"

"Em không nỡ?" Brando híp mắt hỏi.

Taylor ngẩng đầu nhìn hắn, cầu xin nói "Brando, tôi muốn đứa nhỏ. Kia là con của chúng ta."

"Đứa nhỏ có thể sinh lại."

"Tôi xin anh."

Taylor khổ sở cầu xin Brando. Thấy một phụ nữ mang thai chết trước mặt mình, cậu tuyệt đối không thể chịu được.

Brando gật đầu, quay đầu nói với Andrea "Gọi bác sĩ đến."