Chương 3: Tiệm tạp hóa

Ngày hôm sau tất cả đều bình thường, không có bất kỳ ai đến kiểm tra về chuyện tên cảnh sát bị băm thành nhiều đoạn kia, kỳ thật hỏi cũng vô dụng. Người ở chỗ này đều không mấy sạch sẽ nên mọi người cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng sẽ không cung cấp manh mối cho cảnh sát.

Khu bếp âm phủ Brando hiện đang ở có rất nhiều người Ý nghèo nàn, cực khổ cư ngụ. Cho nên Brando cũng không quan tâm địa phương nhàm chán nào khác nữa. Bởi vì tùy lúc có thể nghe thấy tiếng địa phương*, đôi khi thậm chí sẽ nghe thấy tiếng Naples** thế nên Brando luôn cảm thấy vô cùng thân thiết. Nhưng hắn cũng không thể hiện ra, cũng rất ít tiếp xúc với người bên ngoài.

Ở trong mắt mọi người, Alexander. Brando là một người có vẻ ngoài đẹp mắt, hơn nữa cũng là người đàn ông "giữ khuôn phép".

Bởi vì cửa hàng mở suốt đêm, nhưng lại có một vài hoạt động buôn lậu mà nhất định phải tiến hành vào ban đêm nên lúc có hàng buôn lậu được đưa đến thì cửa hàng đều đóng, chỉ có ngọn đèn ở bên trong lóe sáng.

Bình thường lúc mở cửa hàng ban đêm sẽ có vài kỹ nữ vì ngưỡng mộ vẻ đẹp cùng sự cao quý của Brando mà muốn quyến rũ hắn, đến mức chịu ngủ cùng hắn không lấy tiền nhưng Brando luôn lễ phép từ chối. Điều này làm cho hắn càng trở thành hình tượng đàn ông Italy tốt trong lòng các cô gái.

...

Taylor tối hôm qua ngủ cùng Brando, phòng thuê cũng không lớn cho nên chỉ có một phòng ngủ, mà Brando đương nhiên rất thích ngủ cùng Taylor. Buổi tối, Taylor bị gắt gao vuốt ve, cho dù trong mộng Taylor vẫn mặt đỏ tai hồng, cậu là đứa nhỏ tốt bụng lại hay xấu hổ tuy hai loại tốt đẹp này đều không thích hợp tồn tại ở nơi này.

"Làm chủ nhân của em, tôi sẽ bảo vệ em." Đây là lời mà tối hôm qua Brando nói khi ôm Taylor lên giường.

...

Lúc Taylor rời giường đã là giữa trưa ngày hôm sau, cậu chưa từng ngủ ngon như vậy. Trước kia ba ba luôn say rượu, cậu rất sợ khi ba ba say khướt trở về sẽ chém hoặc là bóp chết cậu. Về sau, khi bị bán đến nhà xưởng của một ông chủ người Milan cao ngạo, trong mắt lại chỉ có tiền. Nếu cho hắn tiền có lẽ hắn cũng sẽ nguyện ý bán luôn cả vợ. Người Milan kia bắt mọi người làm việc liên tục, Taylor luôn phải tăng ca, giấc ngủ không đủ, thân hình rất gầy.

"Rời giường?"

Taylor đang ngồi trên giường ngẩn người thì Brando đẩy cửa đi đến, ánh mặt trời theo khe cửa tiến vào.

"Giữa trưa tốt lành."Taylor cười chào hỏi Brando.

"Đứa nhỏ lễ phép." trên khuôn mặt xinh đẹp của Brando không có cảm xúc gì, lúc cười nhẹ ngược lại sẽ cho người ta một loại cảm giác rất khủng bố, Taylor hoài nghi có phải bởi vì diện mạo Brando quá mức "diễm lệ" hay không.

"Quần áo hiện tại đưa hết cho tôi, tôi mua cho em một ít quần áo. Đây đều là quần áo tơ lụa nhập khẩu, rất hợp màu da của em, da em cũng nhẵn mịn, không giống phụ nữ Mĩ Quốc đều là lỗ chân lông, trang điểm cũng không che được..." Brando cởϊ áσ khoác, đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm.

"Cảm ơn." Taylor cầm quần áo tơ lụa cảm kích nhìn Brando. Brando lắc đầu, "Em vẫn còn rất trẻ, Taylor, sẽ phải dạy dỗ em thật tốt. Đúng rồi, sau này nấu cơm em làm, hôm nay nghỉ ngơi trước một ngày, cơm để tôi nấu. Sau này sẽ tới em biết không?"

Taylor chậm chạp gật gật đầu. "Biết làm không?" Brando mặc tạp dề ca rô đỏ, vừa đảo cà chua trong nồi vừa hỏi.

Taylor sững sờ trong chốc lát không nói gì, thật ra là bị phong độ của Brando hấp dẫn, không nghĩ một người đàn ông cho dù mặc tạp dề cũng dễ nhìn như vậy!

Giống như vị quốc vương đứng chỉ huy dân chúng , cái loại khí chất này thật sự là không che được.

"Nhóc kia?" Brando đột nhiên tiến lại, khuôn mặt đẹp đẽ phóng đại trước mặt Taylor, Taylor lại một lần nữa ngẩn cả người, nhất là khi ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào mái tóc màu dài hoa hồng của Brando. Cực kỳ đẹp!

"Biết làm... !" Taylor đỏ mặt mặc quần áo, sau đó từ trên giường đi đến, "Muốn để tôi làm luôn không?"

Brando nhướn mày, cởi tạp dề xuống quàng lên cổ Taylor, "Được, tôi muốn ăn Bruchetta (bánh mì nướng) và pasta sợi nhỏ sốt cà chua. Đúng rồi, mì sợi không cần thêm gì cả, tôi thích ăn sốt cà chua, phải là tự làm."

Taylor gật đầu, mặc tạp dề, cầm thìa (giống như cái dùng để rang cơm), đảo đi đảo lại cà chua trong nồi, bắt đầu làm sốt cà chua. Ba ba trước kia luôn say như chết, Taylor đều tự mình làm cơm ăn, tay nghề càng ngày càng tốt, mà mấy đứa nhỏ tầm tuổi cậu chỉ cần chưa lập gia đình, hầu hết đều tự mình làm cơm.

...

Ăn hết cơm trưa, Taylor nhanh nhẹn thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, để dưới vòi nước rửa sạch sẽ, Brando đã nằm ở trên giường.

"Lại đây." Brando nghiêng người vẫy tay với Taylor, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Làm gì?" Taylor đi đến bên giường.

Brando ôm Taylor vào ngực, Taylor kêu một tiếng, giầy trên chân rơi xuống, cả người đều bị Brando kéo lên giường, sau đó lại bị ôm vào trong ngực.

"Anh cũng mạnh ghê." Taylor hít một hơi thật sâu.

Brando híp mắt, tựa đầu vào cổ Taylor thấp giọng nói "Không ít cô gái từng nói như vậy."

Một câu này khiến Taylor mặt đỏ, "Thì sao?"Brando thấy biểu tình của Taylor, đột nhiên cảm thấy đáng yêu cực kỳ, "Như thế nào, em còn là xử nam?"

Taylor chán nản nhíu mày lại.

Brando đưa tay nhéo nơi đó.

"A... !" Taylor kêu một tiếng, hoảng sợ che lại chỗ đó của mình, hai má trắng nõn nháy mắt đỏ rực.

"Gì mà khẩn trương như vậy? Ngoan, không phải sợ, tôi muốn nghỉ ngơi, em có thể cho tôi mượn vai một chút hay không?",

Taylor im lặng không nói lời nào, cổ đều đỏ.

Brando vẫn là tựa vào cổ Taylor sau đó hít một hơi thật sâu "Mùi rất dễ chịu."

...

Giờ nghỉ trưa chấm dứt, Brando mang Taylor đi tới tiệm tạp hóa. Tiệm tạp hóa cùng chỗ ở của Brando sát vào làm một.

Bọn họ mở từng cái cửa gỗ trong tiệm tạp hóa, ánh sáng ấm áp rực rỡ rất nhanh soi sáng bên trong tiệm, lấp đầy cả gian phòng.

"Thật ấm áp." Taylor nói.

Brando không lên tiếng mà cầm lấy một chiếc bút bắt đầu tính toán thu chi tháng này. Đối diện tiệm tạp hóa là quảng trường, người qua lại đều có thể nhìn thấy. Taylor chú ý tới không ít cô gái đi ngang qua nơi này đều liếc nhìn Brando.

Taylor cười cười, chắc là bị tướng mạo tinh xảo mà cao quý của Brando hấp dẫn đi.

Taylor ngồi lên chiếc ghế gỗ mới đóng, sửa sang lại đồ đạc trên quầy thu ngân một chút, sau đó xoay đầu lại nhìn về phía Brando.

Lúc này Brando đang nửa nằm trên ghế dựa kiểu cũ, phía sau là thảm hoa màu đỏ, trên người là áo sơmi màu lam, quần dài màu trắng. Từ xa nhìn lại, cả người có vẻ tuyệt đẹp.

Brando tao nhã vắt chéo hai chân, đầu dựa lên ghế, tay trái cầm một bản ghi chép, tay phải cầm một chiếc bút bi trắng chăm chú viết lách. Mái tóc dài màu đỏ ôm lấy khuôn mặt, hai mắt màu xanh nhạt chăm chú nhìn giấy tờ trên tay, cánh môi dưới ánh mặt trời trở nên hồng nhuận, tay phải thon dài tùy ý chuyển động bút bi...

"Đang nhìn cái gì?" Brando cầm bản ghi cùng bút bi trên tay đặt ở trên quầy trước mặt, sau đó tay phải để ở trên đầu gối chống cằm, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn Taylor.

Taylor giả vờ dời tầm mắt sau đó lắc đầu nói "Không có gì, chỉ là phát hiện màu mắt của anh rất đẹp nha."

"A?" Brando giật nhẹ môi, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, "Thật sao?"

"Thật." Taylor không biết vì sao mình lại khẩn trương, thanh âm mang theo run rẩy rất nhỏ, "Như là bảo thạch màu xanh biếc, khi đón ánh mặt trời có thể thấy màu tím cầu vồng."

"Cầu vồng?" Brando lắc đầu khẽ cười rộ lên, "Em ... Vẫn là đứa nhỏ. Được rồi, làm việc."

Nói xong Brando đứng lên, cầm lấy găng tay màu trắng trên quầy đeo vào, sau đó đột nhiên lại xoay người lại trầm giọng nói "Nhớ kĩ, ở trong này gọi tôi là ông chủ. Biết không?"

Khi Brando không có biểu cảm luôn mang tới uy lực hơn người, Taylor nhanh chóng phản ứng, "Ông chủ!"

Brando vừa lòng gật đầu "Nếu có ai hỏi thì em nói là đến nơi này làm công sẽ tốt hơn. Rõ chưa, người hầu nhỏ của tôi?" Brando đi tới trước mặt Taylor, nhéo cằm cậu.

Taylor lại đỏ mặt, càng không ngừng gật đầu nói "Đã biết... Đã biết... Ông chủ!"

...

Brando đến phía sau, từ trong kho đem một vài tơ lụa tốt nhất ra, đây đều là buôn lậu từ Trung Quốc hoặc là Ấn Độ tới, nên cũng không đắt lắm. Nhưng bởi vì thương nhân Trung Quốc muốn giữ thị trường nên bán giá khá thấp, cho nên người cuối cùng được lợi lại là bọn họ.

Brando thích đem những tơ lụa này bán giá rất cao, ước chừng 15 đôla một mét, vô cùng đắt. Nhưng hàng chính thống trên thị trường — không tính loại tơ lụa lai lịch này trong cửa hàng giá lại là càng đắt, khoảng 30 đôla một mét, cho nên, cho dù là kẻ có tiền ở Newyork đôi khi cũng thích đi tới khu này mua đồ.

"Brando, tơ lụa này đưa tới khi nào vậy?" Brando vừa mang một mảnh tơ lụa trắng tinh ra thì một người phụ nữ Mĩ Quốc ăn mặc rất thời trang đi tới, đôi mắt xám nhìn Brando không rời.

Taylor ngẩng đầu thấy người phụ nữ này này mặc váy liền cổ trễ họa tiết hoa văn lộn xộn, lộ ra gần hết bộ ngực. Bộ ngực rất trắng lại còn mẩy, bên hông thắt đai lưng, dáng người mạnh khoẻ, bên ngoài còn khoác một áo khoác sáng màu dài, mặt chẳng ra gì nhưng nhìn rất có tiền.

Bà ta là vợ một vị sĩ quan, cũng là khách quen trong cửa hàng của Brando, nghe nói hàng năm khi chồng của bà ta không ở trong nhà thì chuyện bà ta thích làm nhất chính là mua quần áo. Và ngủ cùng đàn ông.

"Đây là hàng đêm hôm qua vừa mang đến, buôn lậu từ Trung Quốc tới." Brando vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên, tay đang không ngừng lật những tấm lụa ra. Nhưng lúc Brando nói chuyện thanh âm nhẹ đi nhiều, Taylor đột nhiên cảm thấy được Brando nhất định vô cùng thích tiền, đó là lý do giọng nói của hắn trở nên dịu dàng với người phụ nữ này.

"Có hứng thú sao Kennedy phu nhân?"

Khóe miệng Brando kéo lên, nụ cười đẹp đẽ hiện ra dưới ánh mặt trời.

Bà ta như gặp ma ngơ ngác nhìn Brando vài giây sau đó gật đầu nói "Tôi mua cả tấm này."

Brando lơ đãng liếʍ môi, bút bi viết viết trên giấy, "Tổng cộng là hai mươi thước, 45 đôla, phu nhân." Taylor đoán người phụ nữ này chắc là sẽ không mua, 45 đôla! Đó là tiền lương hơn một năm của mình!

Nhưng vị phu nhân này không quan tâm móc từ túi ra năm tờ 10 đôla mới tinh đưa cho Brando, "Không cần trả lại, " trong mắt bà ta hiện lên vẻ mờ ám, "Đêm nay có thời gian không, đến uống một chén?" Lúc nói, thanh âm trầm xuống.

Taylor biết cái loại chuyện giữa nam nữ này, cái gì mà uống một chén. Đều là che mắt, thật ra chính là để làm chuyện đó.

Brando không nói gì, mặt Taylor lại đỏ.

Kennedy phu nhân thấy bộ dáng mặt đỏ của Taylor che miệng nở nụ cười sau đó đưa tay muốn xoa mặt Taylor.

"Thật là một đứa nhỏ thẹn thùng..."

Brando mặt không chút thay đổi đem tơ lụa che ở trước bàn tay đang đưa ra của bà ta sau đó lạnh lùng nói "Cám ơn đã mua hàng. Không tiễn."

Người phụ nữ liếc Brando liếc một cái sau đó xoay người đi.

"Sau này đừng cho loại phụ nữ này chạm vào em biết không?" Brando lạnh lùng nhìn Taylor.

Taylor bị loại vẻ mặt này của Brando dọa sợ, gật gật đầu nói "Vâng, ông chủ, tôi đã biết!" Brando gật đầu, xoay người lại dọn dẹp đồ đạc.

Sẽ có vài người đến mua một ít đồ, giá cả đã được Brando ghi sẵn nên Taylor chỉ cần ngồi tại chỗ phụ trách lấy tiền là xong.

_________

*ngôn ngữ của Sicily là Sicillia. Trước đây Sicillia chỉ được dùng trong một số văn bản từ khoảng những năm 1198-1250, nhưng chỉ có một số ít người có thể đọc nó. Vì không có hình thức quy định cách dùng cụ thể nên hay được dùng chủ yếu giữa gia đình và bạn bè.( Sicilian language, alphabet and pronunciation) Lưu ý là tiếng Sicillia khác với tiếng Ý và được coi là ngôn ngữ cổ xưa lãng mạn nhất (wiki) **( Naples (tiếng ý là Napoli) Tiếng bản ngữ Napoli rất giàu màu sắc, là tiếng La Mã phong phú kể từ thời Vương quốc Napoli và Hai Sicilies. Lịch sử này, cùng với quy mô của mình, Napoli được xem là thủ đô không chính thức của miền nam nước Ý (wiki))