Chương 2: [ Stuart. Taylor ]

Đứa trẻ kia được Brando ôm trở về.

Brando rất vui vì không ai phát hiện tất cả chuyện này, mà cho dù có người phát hiện cũng không vấn đề gì. Người ở khu này chắc chắn sẽ không thông báo hay cung cấp thông tin gì cho cảnh sát, mấy mảnh xác của tên cảnh sát béo kia có thể sẽ ở chỗ này đến sáng ngày thứ hai, thậm chí là muộn hơn, hoặc là bị đám chó hoang không có nơi trú ngụ đói khát quá mà ăn luôn.

Brando đặt đứa trẻ vào trong bồn tắm, mở vòi nước, một bên thử nhiệt độ nước, một bên xử lý đống quần áo và con dao dính máu.

Con dao được rửa sạch sẽ xong hắn lấy giấy gói vào, để ở góc tường, quần áo dính máu thì dùng nước với xà phòng giặt qua cho đến khi nhìn không ra màu máu nữa, sau đó dùng thêm nước xả ngâm. Vì là máu tươi nên rất nhanh trôi, hơn nữa quần áo đều bằng bông, rất dễ tẩy sạch, phơi khô đi lại như mới. Cuối cùng, Brando rửa sạch chỗ để giặt cùng rãnh thoát nước.

Tất cả xong xuôi, Brando mặc mỗi qυầи ɭóŧ đi đến phòng tắm.

"Tỉnh?"

Brando đẩy cửa phòng, nghiêm túc đánh giá đứa nhỏ đang ngồi trong bồn tắm —— khoảng tầm 12 tuổi, dáng người rất nhỏ, làn da có đặc điểm của người Mĩ mềm mại cùng trắng nõn, chân vừa dài vừa trắng giống con gái, lại còn mịn. Mỗi tội gầy teo. Trên người cũng không có tí thịt nào, nhưng khiến Brando ngay từ đầu đã cảm thấy kinh ngạc là —— đứa bé trai này có mái tóc đen đặc trưng của người phương Đông, đôi mắt cũng là màu đen. Da rất trắng.

"Cậu có dòng máu người phương Đông?"

Brando mặt không chút thay đổi đi tới, quần áo đứa trẻ kia đã bị lột sạch, cánh tay mảnh khảnh ở dưới ánh đèn mờ nhạt có vẻ phi thường đẹp, có thể là vì bộ dạng gϊếŧ người vừa rồi của Brando, đứa bé trai này liền mở to đôi mắt màu đen hoảng sợ nhìn về phía hắn.

"Cậu có huyết thống người phương Đông sao?" Brando lại hỏi lại một lần nữa, giọng nói mang theo vẻ không hài lòng.

Đứa trẻ kia ôm lấy hai chân thon dài, cả người cuộn tròn trong bồn tắm, mím chặt môi gật gật đầu, "Bà ngoại của tôi là người Trung Quốc."

"A, lai Trung Quốc a... Thật sự là..." con ngươi màu xanh mang theo ánh tím thật sâu nhìn đứa trẻ trước mắt, "khiến người khác bị thu hút. "

Nói xong Brando kéo lên khóe môi cười với cậu, cả người mặc mỗi qυầи иᏂỏ ngồi vào bồn tắm, phòng tắm này bố trí theo kiểu Châu Âu ngày xưa. Không gian nhỏ nhưng sắp xếp rất tốt, một cái cửa gấp kiểu Nhật, thẳng cửa là có thể thấy bồn rửa mặt, vách tường trên bồn rửa mặt là một cái gương, bên phải bồn rửa mặt có một cửa thủy tinh ngăn cách. Đẩy cửa thủy tinh ra chính là bồn cầu cùng bồn tắm lớn đối diện bồn cầu, khi tắm rửa kéo rèm chỗ bồn tắm lại là có thể giữ ấm.

"Cậu tên là gì?" Brando hỏi, sau đó để làm đứa trẻ yên lòng, nói "Tôi không phải người xấu, nếu không tôi sẽ không cứu cậu."

"Cám ơn anh!" Đứa bé đột nhiên nói, "Tôi là Stuart. Taylor."

Brando nhíu nhíu lông mi dài nhỏ, "Ừ, Taylor, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

"12 tuổi."

"Sao cậu lại đi ra ngoài một mình?" Brando vừa hất nước lên người vừa hỏi.

"Tôi luôn ở khu Brooklyn, sau khi ma ma chết, ba ba luôn say rượu, sau lại vì tiền thưởng liền đem bán tôi cho một nhà xưởng lao động trẻ em. Nhưng ông chủ nhà xưởng đắc tội với một trùm xã hội đen ở khu đấy... phải rồi, lúc trước tôi cũng nghe người ta nói, mấy trùm xã hội đen đều có hậu thuẫn ở trong cục cảnh sát và viện kiểm sát. Chúng đưa tiền hối lộ bọn họ kêu cảnh sát đến điều tra nhà xưởng, sau đó cái người cao to kia... chính là... tên cảnh sát vừa bị anh gϊếŧ chết kia hung hăng lôi tôi ra ngoài..." Taylor cẩn thận nói, dường như rất chú ý đến Brando, có thể là xuất phát từ sợ hãi.

Brando gật đầu, sau đó cầm lấy khăn mặt đã nhúng nước ấm lau người cho Taylor, "Cậu có muốn trở về không?"

Taylor lắc đầu, "Không muốn."

"Vậy sao, là một người đàn ông, 12 tuổi đã có thể làm việc, có muốn đứng ở bên cạnh tôi không? Tôi thế nhưng là ân nhân của cậu đấy." Brando thâm ý nhìn thoáng qua Taylor.

Taylor kích động nhìn Brando, không biết thanh niên trước mắt rốt cuộc có mục đích gì, "Anh bao nhiêu tuổi?"

"Tôi?" Brando cười nói "15 tuổi."

"A? !" Taylor kinh ngạc hét to một tiếng, "Một chút cũng không nhìn ra, bộ dạng giống hệt như 20 tuổi vậy... thân cao, vóc người..."

"Hử? Cái gì?"

Taylor mặt phút chốc liền đỏ, vội vàng lắc đầu nói "Không có gì."

"Vậy ở lại đây, được không?" Brando dùng ngón tay thon dài nâng cằm Taylor lên, hai mắt màu xanh biếc thật sâu chiếu lên Taylor.

"Nhưng mà..." Taylor khó xử nhăn mặt.

"Nhưng mà cái gì?" Brando híp mắt, trong mắt mang theo thần sắc nguy hiểm.

"Tôi không biết mình có thể làm gì."

Brando giật nhẹ môi, lạnh lùng nói "Về sau, cậu chính là người của tôi, mà tôi, là chủ nhân duy nhất của cậu. Nhớ rõ chứ?"

Taylor lăng lăng nhìn Brando, mặc dù đang ở Newyork, rất nhiều đứa trẻ 12 tuổi đều đi ra ngoài sống vất vưởng, nhưng Taylor 12 tuổi vẫn tương đối đơn thuần, cậu có chút không rõ ý tứ của Brando, "Tôi có thể làm gì?"

Khóe miệng Brando thoáng xuất hiện một ý cười lạnh lùng, "Sau này... cậu sẽ hiểu."

Cũng có nghĩa là cuộc đời không tầm thường của Stuart. Taylor chính thức bắt đầu, Alexander. Brando cả đời cũng sẽ là chủ nhân của cậu.