Chương 16: Giành được danh dự (2)

"Taylor, lại đây."

Giữa trưa, sau khi cơm nước xong xuôi, Brando nằm ở trên giường nghỉ ngơi, xem sách trong chốc lát liền gọi Taylor.

"Chuyện gì vậy?" Taylor cười hỏi.

Brando đưa tay kéo Taylor vào trong ngực mình, "Taylor, sắp tới Giáng Sinh rồi, em có muốn gì không?"

Taylor thụ sủng nhược kinh lắc đầu, "Không không... Tôi không muốn gì hết." Sau đó cúi đầu, đỏ mặt.

Brando gần đây bận rộn nhiều việc, cho dù lúc nghỉ ngơi cũng chỉ vuốt ve mình. Nghĩ lại, đã thật lâu không cùng mình nói chuyện trong nhà, hai người chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau.

Taylor luôn thấy có chút cô đơn.

Brando cúi đầu cười một tiếng, hôn lên khuôn mặt Taylor một cái, "Ý của em là, em chỉ muốn tôi? Có phải hay không? Đứa nhỏ hư hỏng?"

Mặt Taylor lại càng đỏ hơn, tựa trong lòng Brando, không biết nói gì cho phải.

Cậu là người duy nhất gần gũi với Brando, cũng là người duy nhất biết Brando có tính cách như thế nào. Cho nên, thân thiết như vậy, ngược lại khiến cậu không dám trái ý Brando.

Giống như Orwell dám can đảm tuỳ tiện nói chuyện với Brando, mà Brando cũng không nói một lời chỉ lắng nghe. Nhưng khi Taylor ở cùng Brando, lại không dám như thế, bởi vì cậu sợ nói sai sẽ bị phạt.

"Taylor, tôi cho em ít tiền được không? Em có thể tự mình đi ra ngoài mua vài thứ, tiêu hết thì tôi sẽ cho thêm, thế nào?"

Taylor vội vàng lắc đầu, "Không, Brando, tôi không cần gì cả. Chỉ cần,... chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi!" Đây là cái cớ tốt nhất Taylor nghĩ đến, Brando thích mình nói mấy lời như vậy.

Kỳ thật Taylor không cần tiền của Brando cũng có lý. Taylor từ ăn đến mặc đều là của Brando, nên cậu thật sự không có lý do gì dùng tiền của hắn nữa.

Quả nhiên, Brando cao hứng hôn Taylor một cái, "Tôi rất thích em nói như vậy. Taylor, Giáng Sinh năm nay chúng ta ăn mừng một chút, được không?"

Taylor cười gật gật đầu, "Ừ." Sau đó quay đầu, Taylor nhìn thật sâu vào hai mắt xanh ánh lên màu tím nhạt của Brando.

Brando như vậy, luôn khiến Taylor có một loại lỗi giác.

Tuy rằng, dịu dàng như vậy có thể chỉ là ảo giác của mình. Nhưng chỉ cần còn sống, Taylor đều cẩn thận giữ gìn chúng trong tim.

Dù sao, sau khi trưởng thành, Brando quyền cao chức trọng không còn như hiện tại, tùy ý thể hiện sự dịu dàng, ấm áp với Taylor nữa.

Một chút cũng không.

...

Tuy rằng hôm nay làm rất nhiều chuyện quan trọng, Brando vẫn không quên lời hứa với cô gái Lisa kia.

Hơn năm giờ, khi phòng ca vũ bắt đầu mở cửa, Brando tính tự mình đi thăm thương nhân tên Robert đến từ phía Bắc Italy kia.

"Taylor, bây giờ tôi muốn đi ra ngoài, em gọi Orwell qua mà chơi. Người lạ gõ cửa không được mở, rõ chưa?" Lúc ra cửa, Brando kiên nhẫn dặn dò Taylor.

Taylor gật đầu, trừ khi làm chuyện đó với mình, Brando là một người vô cùng kiên nhẫn. Trái lại, mình chả có tí kiên nhẫn nào, thậm chí chưa từng yên lặng đọc hết một quyển sách, hoặc là một mẩu tin.

Mà Brando thì khác. Khi đọc sách, hắn có thể giữ nguyên một tư thế cả buổi chiều, trừ khi uống trà hoặc hút thuốc, còn đâu không nói một lời.

"Đã biết, bên ngoài trời lạnh, anh cũng mặc nhiều quần áo vào."

Taylor cầm ra một chiếc áo gió màu đen thật dài đưa cho Brando.

Cơ thể Brando thuộc kiểu mùa đông nóng, mùa hè lạnh, nên cũng không sợ, nhưng Taylor vẫn không muốn Brando bị lạnh hay sinh bệnh.

"Tôi không lạnh." Brando thản nhiên nói.

Taylor căm tức nhìn bộ âu phục màu đen trên người Brando. Tuy rằng đẹp trai chết người nhưng Taylor thấy mặc thêm một áo khoác ngoài nữa vẫn tốt hơn, "Anh mặc đi, thời tiết Newyork không phải anh không biết! Đúng rồi, mang cả dù nữa!" Taylor cau mày nói.

"Nga, người hầu nhỏ rất quan tâm chủ nhân nha, chủ nhân thật sự rất vui."

Brando tà tà nhìn Taylor, sau đó ôm cổ Taylor hôn sâu một lần, "Nhớ kỹ, chút nữa gọi Orwell tới, không nên một mình ở trong phòng. Bất kì ai gõ cửa trừ tôi ra đều không được mở, biết chưa?"

"Đã biết!"

"Ngoan."

Brando nhận lấy áo khoác Taylor đưa, tâm tình vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng của Taylor sau đó xoay người rời đi.

Taylor nhìn chằm chằm ngoài cửa, thẳng đến khi bóng lưng Brando biến mất ở chỗ rẽ Taylor mới chạy đến chỗ Orwell, gọi Orwell đến đánh bài, còn làm một ít thức ăn cho Orwell.

Cửa cũng được đóng chặt, bởi vì Taylor rất sợ lạnh, chỉ cần thời tiết hơi lạnh thì tay chân cũng lạnh.

...

Ông chủ phòng ca vũ "Lam Đảo" tên là Robert, ban đầu cũng không phải mở phòng ca vũ ở khu này.

Trước đó, hắn và một thương nhân phía Bắc Italy đến Châu Phi buôn bán được một số tiền, sau đó mang hết đến Las Vegas mở một nơi chuyên buôn gái mại da^ʍ. Toàn bộ đều là phụ nữ mang dòng máu Latin thuần túy, bị hắn dùng tiền dụ đến.

Mà Las Vegas chính là sòng bạc nổi tiếng thế giới, nên Robert liền trầm mê ở trong đó cuối cùng tại vòng đỏ đen này mà mất luôn kỹ viện đang làm ăn tốt.

Robert trong đêm gom tiền chạy trốn, may mắn không bị mấy ông chủ sòng bạc bắt được.

Vì thế hắn đổi tên đổi họ thành Robert, vào khu bếp âm phủ mở một phòng ca vũ, nhưng thực ra vẫn buôn bán gái mại da^ʍ.

Bộ dạng Lisa không hề thô kệch giống người phía Nam Italy, ngược lại có vẻ tao nhã cùng gợi cảm cho nên Robert vì kiếm tiền liền buộc Lisa bán trinh tiết của mình.

Robert là một người ở phía Bắc Italy, hơn nữa còn giàu có nên giống toàn bộ những người phía Bắc, khinh thường người phía Nam xấu xí, cùng diện mạo thô lỗ khó coi của bọn họ.

...

Nghe thư ký của mình nói một người tên là Brando tới tìm hắn, hơn nữa là người Sicily, Robert nhíu mày. Hắn cực kì ghét người Sicily và người Naples.

Nhưng là từ một người có thân phận tương đối cao, Robert nén xúc động muốn đá thằng nhãi này ra ngoài đường cái, mỉm cười tiếp đãi Brando, tuy rằng nụ cười của hắn rất cao ngạo.

"Mời vào." Robert ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh bà làm việc, rót rượu sẵn, chờ Brando vào rồi kích đểu hắn một phen.

"Buổi tối tốt lành, Robert tiên sinh." lúc Brando nói chuyện, trên mặt tuy không có biểu cảm nhưng giọng nói vẫn khiêm tốn như với những người khác.

Thế nhưng chỉ trong giây lát Robert đã đầu hàng rồi.

Người vừa vào tản ra hơi thở không thể coi thường. Dáng người cao gầy đẹp đẽ, cử chỉ tao nhã sang trọng, diện mạo còn hơn cả phụ nữ, nhất là mái tóc dài màu đỏ hơi xoăn cộng thêm một đôi con ngươi màu xanh nhạt.

Robert ngơ ngác nhìn Brando, miệng há hốc không nói nên lời.

Mọi người đều biết, thánh nhân như Socrates* cũng còn rung động trước thiếu niên đẹp, đừng nói là phàm nhân như Robert.

*Sokrates được coi là nhà hiền triết, một công dân mẫu mực của thành Athena, Hy Lạp cổ đại.

"Brando tiên sinh... thật sự là người Sicily?"

Robert kinh ngạc hỏi, tuy rằng hỏi vậy là không lễ phép, nhưng Robert thấy mình là bề trên Brando nên cảm thấy hỏi một chút cũng không sao.

Brando thản nhiên gật đầu, "Không thể giả được."

"Mời ngồi, uống chút rượu đi."

Robert mời Brando ngồi xuống.

Brando tao nhã cầm chén rượu lên, không tiếng động uống một ngụm rượu, sau đó thẳng tắp nhìn Robert, đi thẳng vào vấn đề "Robert tiên sinh, bạn tốt Lisa của tôi gần đây ở chỗ ngài gặp một vài vấn đề. Ngài phải biết rằng, cô ấy chỉ là dân ngụ cư đáng thương không có ai để dựa vào. Nên nếu cô ấy làm gì không tốt, hi vọng ngài có thể hiểu và bỏ qua, để cô ấy tiếp tục làm việc." khẩu khí Brando thản nhiên nhưng không thể từ chối.

Robert rất ghét bị người phía Nam chỉ tay năm ngón như vậy. Gần đây chuyện buôn bán gặp chút phiền toái cũng đã đủ làm hắn thấy buồn bực, vì vậy liền kích động nói "Chết tiệt! Mày nghĩ mày là ai? Là ai hả thằng nhãi! Mày chỉ là một nông dân Sicily chết tiệt! Mày cho là mày có thể ra lệnh cho tao sao?! Cút ra ngoài!"

Brando đặt cái chén trong tay xuống, hắn cũng không tức giận, vì loại người như vậy sớm hay muộn cũng sẽ chết vì cái tính này. Chắc chắn sẽ có người thay Brando trừng trị hắn. Bây giờ, Brando không có tâm tình chỉnh Robert bởi vì hắn phải giúp bạn bè giải quyết vấn đề.

Hắn chỉ đứng lên, chủ động nắm lấy tay Robert, vừa bắt tay vừa lấy thái độ lễ phép nói "Robert tiên sinh, chúng ta đều là người buôn bán, vì sao không bình tĩnh nói chuyện? Tôi cũng không có yêu cầu gì, tôi chỉ nói chuyện cần nói, chính là — bạn tốt Lisa của tôi có thể cầm tiền lương của mình, hoàn thành công việc ở chỗ của ngài — chỉ cần hát và biểu diễn là được, không cần phải bán thân như kỹ nữ Newyork hay Châu Phi được không? Robert tiên sinh, chúng ta đều là người Ý, đừng nên làm khó đối phương chứ? Ngài có thể đến bất kì nhà nào trong khu này hỏi về tôi, tất cả mọi người đều nói tôi là một người có ân tất báo. Nếu ngài giúp bạn của tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp."

Nói xong, Brando buông tay Robert ra.

Khóe miệng thoáng hiện một nét cười.

Robert chỉ cảm thấy tay phải của mình bắt đầu run lên, hắn chưa bao giờ thấy người nào khi cười lại giống ma quỷ như vậy, làm cho người ta không rét mà run.

Robert còn chưa phục hồi lại tinh thần, Brando đã đi về.

"Ông chủ! Ngài làm sao vậy?!"

Thư ký khẩn trương đi đến nhìn Robert đang sửng sốt, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của ông chủ như vậy.

Robert cầm lấy khăn tay, xoa mồ hôi lạnh trên trán sau đó gọi thư ký nói "Điều tra thêm về Brando."