Chương 22: Chung đội

“Đậu xanh! Lộ Kính Tuyên, cậu kinh doanh khách sạn bị phá sản à? Không có tiền thì anh em sẽ cho cậu mượn, không cần phải bày trò này đâu nhá.”

Lộ Kính Tuyên bị xát muối vào vết thương, thẹn quá hóa giận, lập tức vén tay áo lên và nhảy xuống xe: “Tốt khoe xấu che, ông đây thấy cậu ngứa đòn rồi phải không?”

Âm thanh hi hi ha ha truyền ra từ trong đám người. Ngôn Trăn cảm thán, nói: “Nhìn anh ấy thoạt nhìn thật ngốc nha!”

Ngôn Chiêu nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn em gái và cười nói: “Em còn nói cậu ta à, hai người cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

Ngôn Trăn: ???

Có anh trai nào nói em gái mình như vậy không?

Sau một hồi đùa giỡn, Lộ Kính Tuyên sửa soạn lại đầu tóc rối bời, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ok, thời gian không còn sớm nữa, lập tức xuất phát thôi. Nhanh chân chọn tổ nào!”

Anh ta lại nhìn về phía Ngôn Trăn và Ngôn Chiêu: “Hai anh em cậu đi cùng nhau à?”

“Không thèm!” Ngôn trăn lập tức cự tuyệt, cứng đầu nói: “Em muốn chung tổ đội với anh.”

Dám bảo mình ngốc à, nhất định phải giành được giải nhất để chứng minh cho Ngôn Chiêu xem.

“Xin em hai chữ bình yên. Anh Lộ của em đang đứng trên bờ vực phá sản rồi, em đừng gây họa cho cậu ta nữa.”

“Gây họa cái gì chứ? Anh mới gây…” Ngôn Trăn đột nhiên á khẩu, bởi vì cô ngờ ngợ thấy từ này có vẻ quen tai.

“Thật không? Vậy thì anh cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt bị em gây họa đi, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Xin mời cứ tự nhiên.”

Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý tưởng: “Em muốn cùng một đội với anh Hoài Tự.”

Nói xong, cô quay đầu sang, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Anh Hoài Tự sẽ không từ chối đâu, phải không?”

Tuy rằng bình thường hai người đều lén lút phá nhau, nhưng trước mặt người ngoài, Ngôn Trăn vẫn duy trì lễ phép cơ bản, giả vờ giả vịt gọi Trần Hoài Tự là ‘anh’.

Cô không biết lừa người, nụ cười giả trân đó quả thực quá lộ liễu. Nhưng Trần Hoài tự lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu ý bảo cô lên xe.

Nhìn theo bóng dáng hai người đi xa dần, Lộ Kính Tuyên không hiểu mô tê gì: “Mặt trời hôm nay mọc ở hướng tây à?”

“Nói cậu ngốc đúng là ngốc thật mà.” Ngôn Chiêu nhét điện thoại di động vào trong túi. “Đêm nay hãy cảm tạ tổng giám đốc Trần đi, có người bao đoàn rồi.”

Trò chơi mà Lộ Kính Tuyên đã chuẩn bị sẵn chính là đánh bài.

Vòng thứ nhất, Ngôn Trăn luôn lỡ tay, hoặc là sai quy tắc, hoặc là đánh quá lố. Tóm lại sau nhiều lần không thắng được, cô đã vinh quang giành được hạng bét. Cô ra vẻ vô tội nhìn về phía Trần Hoài Tự: “Tôi thật sự không biết chơi trò này, thật ngại quá!”

Trần Hoài Tự không nói gì.