Chương 8: Bóc tôm

Ngôn Trăn nếm thử một chút, cảm thấy hợp khẩu vị của cô, không khỏi hỏi:

"Anh tìm đâu ra được chỗ này vậy? Nhà hàng ngon như thế vậy mà em chưa từng nghe nói qua."

"Đây là nhà hàng tư nhân do bạn của một người bạn mở, anh đã tới một hai lần."

Trần Hoài Tự đeo bao tay để lột vỏ tôm, sau khi anh lột xong thì bỏ vào trong bát của Ngôn Trăn, khiến cô hoảng sợ.

Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh: "Anh có ổn không đấy?"

"Không ăn à?" Anh lại đưa tay ra: "Thế trả lại đây cho anh."

"Đương nhiên ăn chứ."

Ngôn Trăn không hiểu được hành động khó hiểu này của anh, nhưng một quý cô như cô đây hưởng thụ được người khác hầu hạ thì bao giờ cũng đúng.

Vì vậy, cô gắp con tôm lên cắn một miếng.

Cô vừa ngước mắt lên thì bắt gặp nét mặt cười như không cười của Trần Hoài Tự.

"Sao thế?"

Không phải anh hạ độc cô đấy chứ?

"Không có gì." Anh không nhanh không chậm cởi bao tay ra: "Chỉ là đột nhiên nghĩ tới, lúc chiều có người nào đó đã nói, có chết cũng sẽ không ăn đồ ăn của anh thôi."

Ngôn Trăn: "..."

Thảo nào lúc anh mời cô đi ăn tối, giọng điệu lại tốt như vậy, hóa ra là đang đợi cô đây mà.

Cô nghiến răng: "Anh đúng thật là…"

"Tính toán chi li, có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi."

Trần Hoài Tự thay cô trả lời những từ ngữ mà cô đã nói qua vô số lần, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô: "Còn gì nữa không?"

Lời thoại của Ngôn Trăn đều bị cướp sạch rồi, cô trừng mắt liếc anh một cái: "Anh tự mình biết là tốt rồi."

Dù sao cô cũng sẽ ăn tôm, cô nuốt tôm vào bụng, "đã cùi rồi không sợ lỡ nữa" ra lệnh cho anh: "Em còn muốn ăn, anh lột tiếp đi."

"Cô Ngôn à, cô phải trả tiền thuê lao động đấy nhé."

Lại nữa rồi.

Ngôn Trăn thực sự tò mò: "Sau này anh có bạn gái rồi anh cũng phân chia rõ ràng với cô ấy như vậy luôn à?"

Anh bình tĩnh nói: "Đợi khi nào anh có, em có thể hỏi cô ấy."

Trùng hợp lúc này nhân viên phục vụ bưng món ăn mới đẩy cửa đi vào, Trần Hoài Tự nghiêng người, cởi đôi bao tay dùng một lần ra.

"Quên đi." Cô hừ một tiếng: "Loại người như anh chắc chắn không tìm được bạn gái đâu."

Ăn tối xong, Trần Hoài Tự lái xe đưa Ngôn Trăn về nhà.

Mưa trên đường càng lúc càng nặng hạt, cần gạt nước hoạt động điên cuồng, tầm nhìn cũng trở nên không rõ ràng.

Đoạn đường bị ngập nặng, thậm chí bọn họ còn phải tính toán đi đường vòng, Ngôn Trăn chỉ huy, Trần Hoài Tự lái xe.

Hai người dày vò hồi lâu, cuối cùng cũng lái xe trở về biệt thự nhà họ Ngôn trên sườn núi.

Dì Thôi bảo mẫu đã chờ ở cửa từ sáng sớm, bên cạnh còn có chú chó cưng Chocolate của Ngôn Trăn.

Nó nhìn thấy Ngôn Trăn từ trên xe bước xuống, vội vàng nhiệt tình vẫy đuôi nhào tới.