Chương 19: Tin đồn

Ngôn Chiêu đi qua giúp Ngôn Trăn gỡ dây, kéo Chocolate lại.

Sức lực anh ấy lớn, Chocolate chỉ có thể không cam lòng mà nhìn các bạn chó đang đi xa, hai chân muốn xông qua, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử đáng thương.

Ngôn Chiêu lắc lư điện thoại đang nghe, hỏi ý Ngôn Trăn: "Cuối tuần này có rảnh không?"

"Hả? Chắc là có đó."

"Anh Lộ của em khai trương khách sạn view hồ ở Khê Sơn, mời anh qua đó chơi, em có muốn đi cùng không?"

Ngôn Trăn nghi ngờ: "Không phải nói là tiền vốn đứt đoạn sao?"

Lộ Kính Tuyên ở đầu bên kia chửi tục một câu.

"Sao chuyện này lan truyền rộng rãi thế? Mặt mũi của ông đây mất hết rồi!"

Ngôn Chiêu cười: "Nói chung là cậu ta giải quyết xong rồi, cuối cùng này tụi anh lái xe qua đó, ở lại một đêm, em có đi không?"

"Đi!", Ngôn Trăn rất tích cực: "Gần đây em cứ mãi đợi thầy hướng dẫn có thời gian, sợ sẽ gọi em đi sửa luận văn bất kỳ lúc nào, nên em chẳng dám đi xa chơi, chán chết đi được."

Ngôn Chiêu đột nhiên thở dài: "Hay là thôi."

Ngôn Trăn không hiểu: "Sao vậy?"

"Anh đột nhiên nhớ ra, Trần Hoài Tự cũng sẽ đến đó."

Ngôn Chiêu giả vờ tiếc nuối nói: "Dù sao em cũng không muốn gặp cậu ta, vẫn là thôi đi, lần sau có thời gian anh đưa em đi."

Mặc dù đầu óc của Lộ Kính Tuyên không được lanh lợi lắm, nhưng vẫn nghe ra chiêu trò của Ngôn Chiêu: "Đm Ngôn Chiêu cậu…"

Cũng khó trách Ngôn Chiêu và Trần Hoài Tự là bạn thân, mặc dù tính cách khác nhau, nhưng mấy lời vòng vo trong bụng thì không hề thiếu.

"Anh ta đi thì sao? Chẳng lẽ anh ta đi thì em không thể đi sao? Anh ta hít thở không khí ở trái đất này, chẳng lẽ em không thể hít thở sao?"

Quả nhiên Ngôn Trăn đã cắn câu, hừ nói: "Em đến đó chơi, không thèm để ý đến anh ta. Nếu như anh ta thấy em mà không vui thì bảo anh ta đừng đi."

Ngôn Chiêu mỉm cười, nói với đầu bên kia điện thoại:

"Giám đốc Lộ nghe thấy chưa? Tổ tông muốn đi, cậu phải hầu hạ cho tốt đó."

Thời tiết của ngày cuối tuần tốt, mới hơn sáu giờ trời đã sáng, ông mặt trời phía xa xa lấp ló hé lộ nửa cái đầu, nhuộm đỏ phía chân trời sắp thức giấc.

Ngôn Trăn ngáp dài ngồi lên xe của Ngôn Chiêu, lơ mơ ngái ngủ đến chỗ hẹn.

Đã có mấy chiếc siêu xe đậu trên bãi đất trống, sáng chói xa xỉ trong gió mai.

Những người đến hôm nay đều là bạn bè quen biết, có nam có nữ, bầu không khí hòa hợp.

Ngôn Trăn luôn tỏ ra đoan trang lịch sự trước mặt người ngoài, cô lễ phép theo sau Ngôn Chiêu chào hỏi với đám người.

Đến lúc quay sang Trần Hoài Tự, Ngôn Chiêu thoải mái mở miệng trêu chọc:

"Gần đây giám đốc Trần chơi lớn ghê, tôi đã nghe phong thanh mấy cái tin đồn của cậu rồi."