Bình thường, rất ít kiểu người như vậy.
"Cô không sao chứ?" Người đàn ông có hơi lạnh lùng, thậm chí có chút lãnh khốc, một chút biểu tình cũng không có, ánh mắt đen nhánh rũ xuống, vươn tay về phía cô gái, giống muốn kéo cô dậy.
"Không sao, không sao ạ." Triệu Dư Chân lễ phép cười, là kiểu cười xã giao, cảm ơn ý tốt của đối phương. Cô đương nhiên sẽ không đưa tay cho người xa lạ, cho dù đối phương lớn lên như thế nào, soái ca cô cũng không phải chưa từng thấy, còn từng thấy nhiều lắm.
Chân cô đau nhưng vẫn tự mình đứng lên, không để ý nhiều, nghiêng người khập khiễng đi qua người nọ.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô một cái.
Cô gái mặc đồng phục học sinh, chân đi khập khiễng, trên tay có vết cọ xát, hai má hơi lem luốc, đồng phục học sinh bẩn thỉu không nói, hai mắt còn sưng đỏ, một mình lẻ loi đến bệnh viện khám bệnh, lấy thuốc.
Giống như là bị bắt nạt.
Bởi vì đi lại không tiện nên Triệu Dư Chân xin nghỉ, ngày thứ bảy không đi học, cô mua đá lạnh ở siêu thị về nhà chườm trên chân hai ngày, thứ hai lúc đi học vẫn có chút khó khăn, may mà lớp cô ở lầu hai, không cần leo cầu thang quá cao.
Lâm Tư Miểu hỏi chân cô bị sao vậy: "Vậy nên hôm trước cậu mới nghỉ à? ”
"Ừ. Không cẩn thận bị trật chân."
"Thế phải dưỡng cẩn thận đấy." Lâm Tư Miểu thấp giọng nói: ""À này, hôm qua tớ đi phỏng vấn với Mạnh Tĩnh Hàm, tớ được nhận rồi! ”
"Ở đâu? Như thế nào? ”
"Là một câu lạc bộ, nhìn rất sang trọng, trang trí cũng rất cao cấp. Họ chụp ảnh cho tớ rồi đo ba vòng, nói là để may quần áo ”
"Câu lạc bộ? Club?" Triệu Dư Chân cảm thấy không đúng lắm: "Làm cái gì vậy? ”
"Chính là câu lạc bộ giải trí, công việc của tớ chắc là giống như bồi bàn? Nhưng mà lương cao hơn nhân viên phục vụ bình thường một chút, tớ nghe nhân viên ở đấy nói, phục vụ ở phòng VIP có thể kiếm được rất nhiều tiền, bởi vì khách đến sẽ cho tiền boa, ra tay đặc biệt hào phóng. Lúc đầu tớ còn lo không phải là nơi đứng đắn gì, kết quả Mạnh Tĩnh Hàm nói cho tớ biết, người đều đến là bàn chuyện làm ăn, không phải kiểu như tớ nghĩ. ”
Triệu Dư Chân khẽ nhíu mày: "Cậu vẫn phải cẩn thận một chút, đừng để bị người ta lợi dụng.”
"Yên tâm, gặp nguy hiểm tớ sẽ báo cảnh sát ngay. Với cả tớ vẫn phải đi học, chỉ có thứ sáu, thứ bảy và sáng chủ nhật mới đi làm thôi. ”
"Nhất định không được bỏ bê việc học, thành tích của cậu tốt như vậy, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng."
"Tớ biết rồi."" Lâm Tư Miểu chợt thở dài: "Không biết khi nào mới kiếm đủ tiền ..."
"Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Tư Miểu nằm sấp trên bàn, vẻ mặt buồn rầu: "Ba tớ bị đột quỵ, còn phải phẫu thuật, cần rất nhiều tiền.”
Trước đây Triệu Dư Chân không hiểu nỗi khổ của người nghèo, cho dù sáng lập quỹ, cũng chỉ đầu tư tiền, không quá quan tâm, cho nên chưa bao giờ biết có nhiều hoàn cảnh đáng thương như vậy. Sờ sờ đầu Lâm Tư Miểu, Triệu Dư Chân nhẹ giọng an ủi: "Cậu còn nhỏ như vậy, đừng suy nghĩ quá nhiều, vẫn nên chăm chỉ học tập mới phải.”
Lâm Tư Miểu bật cười: "Cậu nhỏ hơn tớ mấy tháng đấy, thế mà nói chuyện cứ như người lớn, tớ sẽ cố mà." Nói xong liền cúi đầu nghiêm túc học bài.
Triệu Dư Chân nghĩ, nếu còn giống như trước kia, cô sẽ không chút do dự mà trả tiền thuốc men này giúp Lâm Tư Miểu.
Sau giờ học, cô nhận được một tin nhắn.
"Em Tiểu Chân ơi, là Tả Uyên đây, tớ không tìm được wechat của cậu cho nên đành phải nhắn tin, chân cậu đã đỡ hơn chưa?"
"Đã đỡ nhiều rồi, còn cậu thì sao?" Lúc còn là Triệu Dư Chân, cô có bốn người anh trai, cho nên xưng hô "em" này không phải ai cũng có thể gọi, Triệu Dư Chân không thích người khác xưng hô với mình như vậy, cho dù cô biết Tả Uyên không có ý xấu gì.
Vì vậy, cô liền gửi một tin nhắn khác: "Tôi lớn tuổi hơn cậu, không được gọi tôi là "em Tiểu Chân" nữa.”