Chương 21: Hôn phu

Trật chân, rách da, đối với người bình thường mà nói cũng không phải là vấn đề gì lớn nhưng đối với Triệu Dư Chân đã quen sống an nhàn sung sướиɠ thì cô cho rằng vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút, sợ lưu lại di chứng, vì thế gật đầu: "Có. ”

Triệu Thuần liền lái vào bãi đỗ xe bệnh viện, dừng lại, đeo kính râm bước xuống xe, còn lạnh lùng nói với Triệu Dư Chân một câu: "Những chuyện mà cô làm tôi sẽ nói hết cho Tả Uyên, để cậu ta nhìn rõ bộ mặt thật của cô.

Triệu Dư Chân khinh thường cười lạnh một tiếng, lại lấy điện thoại di động ra ghi chép. Khuôn mặt thanh thuần đáng yêu của cô, lúc cười lạnh lại khiến cho người ta có một loại cảm giác không dễ chọc.

Triệu Thuần không biết nói gì: "Hừ, ngây thơ.”

Do chân bị thương nên Triệu Dư Chân đi rất chậm, Triệu Thuần không có ý giúp cô, cô cũng chẳng định nhờ giúp, hai người một trước một sau đi vào bệnh viện. Triệu Thuần vẫn luôn quan sát Triệu Dư Chân, thấy rất nhanh có người chủ động đến đỡ cô nhưng lại bị từ chối. Rõ ràng đi chật vật như vậy, khập khà khập khiễng, vậy mà vẫn thẳng người, có một loại khí chất cao ngạo kiên nghị.

____

Bởi vì xe cứu thương do cảnh sát gọi, cho nên đến một bệnh viện công gần nhất, đông người ồn ào, thang máy lại chen chúc.

Sắc mặt Triệu Thuần khó chịu, cuối cùng đi cầu thang bộ lên, vừa vào phòng bệnh đã bắt đầu quở trách: "Sao không đổi bệnh viện khác? ”

"Cảnh sát đưa em tới đây, em biết làm sao được?" Tả Uyên nằm nói: "Với cả lát nữa cậu em sẽ đến..."

"Người nào? Cậu ruột hay cậu nuôi? ”

"Cậu nuôi."

Triệu Thuần: "..."

Hơi ngập ngừng hỏi: "Khi nào đến? Anh tìm chỗ trốn một lúc.”

Tả Uyên khó hiểu: "Sao lại trốn?”

"Anh chưa kể với chú à? Cậu nuôi của chú là vị hôn phu của cô anh, cả nhà anh đều cảm thấy anh ta không xứng với cô, cho nên cả nhà anh đều nói xấu anh ta với cô..."

Tả Uyên: "......" Cậu nuôi của mình có chỗ nào không tốt chứ?

Nhắc tới Triệu Dư Chân, tâm trạng Triệu Thuần có chút sa sút, thở dài: "Không nói cái này, anh còn chuyện muốn nói, chú mày có biết ai báo cảnh sát không? ”

"Ai?"

"Cô ả mà chú thích chứ ai. Đúng là có bệnh, ai khiến cô ta xen vào việc của người khác?"

Triệu Thuần thêm mắm thêm muối đem toàn bộ sự việc kể lại một lần: ""Cô ta chắc chắn không phải loại tốt đẹp gì!”

"Cô ấy bị thương rồi?" Vẻ mặt Tả Uyên khẩn trương.

“...... Đây không phải là vấn đề, vấn đề là cô ta báo cảnh sát! ”

Tả Uyên: "Cô ấy là học sinh chăm ngoan mà, thấy đánh nhau thì báo cảnh sát là chuyện bình thường, cô ấy cố tình đi theo, chắc chắn là vì em, sợ em bị thương." Hai mắt bỗng phát sáng: "Có phải cô ấy cũng thích em hay không? ”

"Học sinh chăm ngoan? Chú mày còn đi tìm hiểu đến mức đấy? ”

""Không có... nhưng mà cô ấy giống kiểu học sinh chăm ngoan mà."

Rõ ràng chỉ gặp Triệu Dư Chân có mấy lần, nhưng tình cảm của thiếu niên luôn đến không giải thích được, đối với cô vừa gặp đã yêu, nhịn không được mà muốn tìm hiểu thêm.

____

Dưới lầu, Triệu Dư Chân đăng ký khám xong được một y tá giúp đỡ đưa đến chỗ bác sĩ, nhìn cô đau đến chảy cả nước mắt, bác sĩ cười nói: "Về nhà chườm đá hai ngày là được, đi chậm một chút, cẩn thận một chút. Đi xuống thanh toán rồi lấy thuốc nhé. ”

Lại trở lại lầu một, lần lượt đến hiệu thuốc Tây y và Đông y, hiệu thuốc ở bệnh viện dùng túi nilon, chân Triệu Dư Chân bây giờ còn đau hơn lúc trước, đi chậm rì rì. Vừa mở cặp sách vừa cúi đầu bỏ thuốc vào.

Cô cúi đầu nên không nhìn đường, bất ngờ đυ.ng phải người.

Cô vốn đi không vững, người trước mặt lại giống như một bức tường cao lớn cứng rắn, đυ.ng phải, lảo đảo lùi lại một bước rồi ngã bệt xuống đất.

"Xin lỗi." Một giọng nam trầm xin lỗi cô.

Triệu Dư Chân nước mắt lưng tròng ôm cặp sách ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn, thấy mình đυ.ng phải người đàn ông rất cao lớn, tóc rất ngắn, khuôn mặt anh tuấn, phía trên lông mày có một vết sẹo nhàn nhạt, người đàn ông mặc một thân quần áo khéo léo, âu phục phác họa dáng người tam giác ngược cường tráng, khí thế mười phần.