Làm sao cô lại không nhìn ra Tưởng Kính Phong đang ghét bỏ cô ăn mặc quê mùa…..
Trước kia, cô thích che giấu sự xấu hổ của minh dưới lớp áo đồng phục, sợ bị người ta ghét bỏ chê cười.
Nhưng từ lần đầu tiên bước lên xe của anh, vẻ mặt ghét bỏ của anh bảo cô đi bán thân, không biết như thế nào, cô ở trước mặt anh lại không có cảm giác chật vật, xấu hổ này.
Nghiêm Hân Nhiễm chậm rãi đi đến trước sô pha, đặt đồng phục xuống, tay nhỏ phủ lên tấm khăn trải giường màu trắng, nhẹ nhàng ấn xuống.
Thật mềm……
Cô kiềm chế nụ cười, thu lại tay, đi đến trước tủ đầu giường, cúi đầu nhìn chiếc giày da bóng loáng nằm ở mép giường.
Nghĩ vừa rồi Tưởng Kính Phong từ ngăn phía trên lấy ra đôi dép lê, cô cũng mở ngăn kéo, quả nhiên nhìn thấy bên trong còn một đôi.
Cô lấy nó ra thay, sau đó có chút không biết nên làm gì, tầm mắt theo bản năng đảo qua hai chiếc điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, cầm lên.
Khi Tưởng Kính Phong từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy đang ngồi trên ghế sô pha đôi và điều chỉnh TV.
Chiếc áo len ngực chơi mắt đã cởi, tóc đen giống như thác nước xõa ra sau lưng, gần như đem cơ thể nhỏ xinh bao bọc lại, giống như búp bê Tây Dương……
Tưởng Kính Phong dừng lại bước chân, mà Nghiêm Hân Nhiễm nghe thấy động tinh đã quay đầu nhìn anh.
Anh vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, cũng chỉ mặc qυầи ɭóŧ, Nghiêm Hân Nhiễm chỉ liếc mắt một cái vội đem đầu nhỏ quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm TV.
Nhưng cô đã không còn tâm trạng nghiên cứu cái gì nữa, trong đầu cô hỗn loạn, tất cả đều là dáng vẻ liếc mắt vừa rồi.
Cô thề, cô thật sự không cố ý nhìn chỗ nào, nhưng…..Nhưng chỗ phồng lên trong qυầи ɭóŧ của anh rất dễ thấy, không chỉ không có biện pháp bỏ qua, thậm chí còn rất khó để không chú ý tới……
Bộ dáng cô hoảng loạn quay đầy làm Tưởng Kính Phong phục hồi lại tinh thần, có chút không nhịn xuống cười nhẹ ra tiếng.
“Em hoảng cái gì?” Hoặc là nói, anh không biết cô rốt cuộc có hoảng hay không.
Anh thừa nhận anh đi tắm trước là muốn cho cô thời gian thích ứng, nhưng không ngờ cô lại tự nhiên như vậy, khoanh chân ngồi xem TV.
Phải nói rằng cô không hoảng hốt, mới vừa liếc anh một cái, ngay cả bộ dáng vội vàng quay đầu cũng không giống giả vờ.
Dù sao ở khoảng cách này, anh đều có thể nhìn thấy mặt cô hồng một cách kỳ cục…..
Đầu óc Nghiêm Hân Nhiễm rối bời, cô khẽ liếʍ đôi môi khô khốc, “Anh, anh tắm xong rồi?”
Tưởng Kính Phong cười, đi về phía cô, “Tôi hỏi em hoảng cái gì, hay em muốn tắm cùng tôi?”
“Ách……” Cảm giác được anh tới gần, cơ thể Nghiêm Hân Nhiễm hơi cứng lại, nhỏ giọng trả lời, “Anh còn chưa mặc quần áo…..”
“Đều phải làm, mặc quần áo chơi vui sao?” Anh đứng yên ở trước sô pha, từ trên cao cúi đầu nhìn cô, phát hiện chóp mũi cô hồng hồng, ánh mắt hơi tối lại, “Nói, em có muốn đi tắm một chút không?”
Tưởng Kính Phong dứt lời, Nghiêm Hân Nhiễm mới giống như có phản ứng, vội vàng rời khỏi ghế sô pha, “Tôi hiện tại đi ngay.”
Cô vẫn không dám nhìn anh, cúi đầu đi dép lê vòng qua người anh đi vào phòng tắm.
Tưởng Kính Phong xoay người, một tay ôm lấy eo cô, cười nhìn bộ dáng cô hoang mang rối loạn, “Nhớ kỹ, mặc vào cởi ra chơi không vui.”
“……” Đây là là ám chỉ chút nữa cô phải trần trụi cơ thể đi ra sao?
Bước chân Nghiêm Hân Nhiễm hơi dừng lại, ngay sau đó tiếp tục đi về phía trước, “Đã biết.”
Cô trả lời thật sự rất nhỏ, giọng nói như ở trong cổ họng, hơn nữa chưa kịp cất lên đã vọt vào trong phòng tắm.