Tuy rằng bảo hộ Hồng Tảo đào tẩu là
mệnh lệnh sống chết của Vương gia, nhưng nếu ngay cả Vương gia cũng
chết, cứu một tiên tiểu bất điểm trở về
cũng không có lợi gì. Nói không chừng Hoàng Thượng trong
cơn thịnh nộ, ngay
cả tên tiểu bất điểm này
cũng nhất đao làm thịt, kia chẳng phải oan uổng?
“Sư phụ! Ta muốn sư phụ!” Hồng Tảo lên tiếng khóc lớn.
Ám vệ đổ một thân mồ hôi lạnh, quyết định thật nhanh đem Hồng Tảo buông xuống, bay vυ"t qua trợ giúp
Thịnh Kiếm Thanh.
Thịnh Kiếm Thanh
ở trong đám người chiến đấu hăng hái.
Nhớ tới Hồng Tảo bị người làm hại, luyện võ đã là cả đời
vô vọng, hắn lửa giận ngập trời, hung tính nổi lên, cả người công lực thi triển ra hết, trong người bị thương. Bất đắc dĩ hai đấm nan địch bốn tay, huống chi lấy một chọi trăm, đối thủ lại là cao thủ của các môn các phái, liên tục chiến đấu ở các chiến trường thật lâu sau, chân khí suy tổn,
vết thương càng ngày càng nhiều, trường bào bây giờ đã nhuổm loang lổ
đều
nhiều điểm là máu tươi.
Địch nhân lại giống như kiến hôi, càng ngày càng bu lại nhiều.
Thịnh Kiếm Thanh nghênh chiến, bỗng nhiên áp lực giảm đi, bên người bỗng xuất hiện thêm một người đứng sát hắn. Hắn định tình nhìn thấy, điên cuồng hét lên nói: ” như thế nào là ngươi? Hỗn đản, không
nghe lệnh bổn vương gia sao?”
“Hoàng Thượng có mệnh, nếu gặp phải thời điểm nguy hiểm đến tánh mạng, trước hết bảo trụ Vương gia!”
Bỗng nhiên lại nghe có người khóc la to: ” sư phụ! Sư phụ! Các ngươi tránh ra! Không được đánh sư phụ ta!”
Nhìn thao hướng tiếng nói phát ra,
thấy thân ảnh nho nhỏ của Hồng Tảo nho nhỏ
thân ảnh chen chúc ở
bên trong đám ngưởi, cắn răng chỉ đông chỉ tây, ngón trỏ nơi nơi loạn chỉ, chỉ phong nơi nơi, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Một tên đại hán lơ đãng bị hắn điểm trúng, cả giận nói: ”
Tiểu tử, chờ thu thập
sư phụ ngươi xong liền
thu thập ngươi!” Đại chưởng vung lên.
Hồng Tảo thảm kêu một tiếng,
bay ra.
“Hồng Tảo!” Thịnh Kiếm Thanh
rống một tiếng, thanh âm đã muốn khàn khàn.
Dùng đem hết toàn lực liều lĩnh phi phác qua, bang bang hai chưởng đánh lui hai tên địch, hai tay ôm lấy Hồng Tảo đang bay
giữa không trung
, chân còn chưa kịp chạm đất, tiếng gió phía sau lại phát lên. Hắn sợ Hồng Tảo bị thương, đánh chết cũng
không chịu buông tay, làm sao còn có lúc rỗi rãi ứng phó phía
sau, nhắm mắt lại cứng rắn chịu đừng một quyền đánh tới,khựng lại một lúc, hai chân đã muốn vô lực không
thể đứng vững, thất tha thất thểu hướng tiền hai bước, rốt cục suy sụp quỳ xuống.
Trong cổ họng miệng đầy mùi rốt cục rốt cuộc cũng
áp không được.
Oa một tiếng, máu tươi ấm áp toàn bộ phun lên người Hồng Tảo.
“Sư phụ? Sư phụ!” Hồng Tảo lúc này mới nhìn rõ
Thịnh Kiếm Thanh người đầy máu tươi, vừa kinh vừa sợ, chỉ cảm thấy tâm mình giống nư bị cắn nát, nhanh ôm chặt cổ
hắn, khóc rống lên, ” sư phụ, bọn họ … Bọn họ là vì ta đánh ngươi sao? Đều là Hồng Tảo không tốt…” “
Thịnh Kiếm Thanh chân khí đã sớm dùng hết, vừa
nãy bay lên không ôm lấy Hồng Tảo lại
hao tổn quá mức, máu tươi nhổ ra, trước mắt tối sầm, lúc ấy liền cơ hồ bế khí đi. Bỗng
nghe thấy Hồng Tảo khóc nháo, đột nhiên chấn động, thầm nghĩ: không thể té xỉu, bọn họ sẽ đối phó hắn.Miễn cưỡng mở mắt, vỗ nhẹ Hồng Tảo trong lòng ngực, cười khổ an ủi
hắn, ” đừng khóc, sư phụ ở đây.”
giương mắt lên cũng
vừa thấy, bốn phía mọi người đã dừng tay, mỗi người trợn trừng
mắt dòm hắn, đao kiếm binh khí hàn lóng lánh, chỉ vào đầu cổ trước ngực phía sau lưng hắn, hoàn toàn đã vào thể thập diện mai phục.
Ám vệ nhảy vào hộ chủ đại khái tùy thời không đúng, đã muốn phá đường
màu chạy đi.
“Da^ʍ tặc, bây giờ ngươi còn già mồm nữa không?”
“Lớn mật cuồng đồ, dám can đảm tổn hại
chiêu bài môn phái ta, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
“Mọi người bình tĩnh một chút, người này tội ác tày trời, một đao gϊếŧ rất tiện nghi hắn, nếu không dùng cực độc nghiêm hình tra khảo hắn thì rất khó nuốt được mối hận này.”
“Hắn hủy
Hoa Sơn chiêu bài! Ta muốn đem hắn về Hoa Sơn, ở
trước linh vị tổ sư gia hỏa tế.”
“A di đà phật, người này làm nhục
Thiếu Lâm, lại bị bắt
ở
nội tự Thiếu Lâm, theo
lão nạp, vi bảo công chính, chi bằng để
Thiếu Lâm tự xử trí người này…”
Mọi người vây quanh hai cái tù nhân, ngươi một lời ta nhất ngữ, thương lượng như thế nào đối phó này tội đáng chết vạn lần
dâʍ đãиɠ giáo chủ cùng dâʍ đãиɠ giáo đồ.
Việc đã đến nước này, Thịnh Kiếm Thanh nản lòng thoái chí, không thèm hi vọng gì
Hắn bản tính
cương liệt, biết cầu xin tha thứ cũng chỉ là cái thứ nhục nhã, bây giờ chính là ôm chặt lấy
Hồng Tảo, thầm nghĩ, bọn họ muốn đả thương hắn, trước hết gϊếŧ ta.
“Sư phụ, ngươi giận ta sao?” Hồng Tảo ở trong lòng ngực hắn
ngực,
khóc
một hồi mệt mỏi, chậm rãi ngừng khóc, nhỏ giọng nói: ” Công phu của đồ nhi vừa rồi lại mất linh hết.”
Thịnh Kiếm Thanh thở dài nói: ”
Ngươi không cần kêu ta là sư phụ, ta không xứng làm sư phụ ngươi.”
“Vì cái gì? Ta đã bái
nhiều sư phụ như vậy, chỉ có
ngươi là
đối với
ta tốt nhất.”
Thịnh Kiếm Thanh trong lòng đau đớn, xấu hổ vô cùng, một chữ cũng nói không nên lời.
Hồng Tảo nghe không thấy hắn trả lời, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận sợ hãi, run rẩy gọi một tiếng: ” sư phụ?”
“Ta… Không phải người tốt, ta lừa ngươi…”
“Sư phụ lừa ta?” Hồng Tảo kinh ngạc
nói: ” sư phụ lừa ta cái gì?”
Lừa cái gì?
Phải như thế nào nói cho Hồng Tảo…
Võ công của hắn là giả,
hắn mãi miết kiên trì trước giờ hết thày đều là vô dụng, hắn cả đời này cũng …không thể học được võ công mà hắn thầm mong ước …
Thịnh Kiếm Thanh tự hỏi một hồi không kiềm chế được, giờ phút này
tim lại đau như bị đao cắt, cắn tới môi dưới máu tươi chảy ròng.
Hồng Tảo ngoan ngoãn nằm
trong lòng ngực hắn, nhìn không thấy
vẻ mặt thống khổ của hắn, đợi một hồi,liền
thành thật
cười cười, ” Lừa liền lừa, không có gì,ta cũng đã bị thiệt nhiều người lừa gạt mà. Dù sao ta thích cùng sư phụ ở cùng một chỗ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với sư phụ, tùy tiện sư phụ như thế nào lừa ta đều được.”
Trên đỉnh đầu có
nhiều hàn binh lưỡi dao sắc bén như vậy, nhưng tất cả đều không thế nào để ở trong lòng. Ở hắn trong mắt, chỉ có sư phụ là
lớn nhất, chỉ cần sư phụ còn ở
bên người, chính là thiên đại hạnh phúc, vô cùng khoái hoạt. Thịnh Kiếm Thanh vỗ về thân hình
mềm mại
nho nhỏ
trong lòng ngực, cảm thấy được trong ngực tràn lên một cỗ cảm giác xấu hổ, mâu trung trong trẻo nhưng lạnh lại bất tri bất giác chứa đầy nước mắt.
Thiếu Lâm tự trên không, ánh sao
lóe lên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thánh tinh trên cao đại biểu cho Vương triều Thịnh Tông Hoàng Tộc
Nếu còn có thời gian, ta nhất định cả đời này của ta, không tiếc tất cả, làm cho hắn hạnh phúc.
Thương thiên,
ta tùy hứng ích kỷ lỗ mãng, có thể đánh
mất chính mình.
Nhưng, tuyệt không thể nào
mất hắn.
Cầu ngươi hãy cứu hắn.
Hãy cứu đồ đệ duy nhất
của ta, hắn là người duy nhất
mà ta Thịnh Kiếm Thanh cả đời này vô pháp vất bỏ được,
Cứu lấy
hắn!
Trước mắt nam nhân cao quí thứ hai của Thịnh Tông vương triều
, khuôn mặt kiên nghị chậm rãi hạ xuống, trong nháy mắt, tiếng kèn rung trời chợt vang lên, theo bốn phương tám hướng xuyên qua tường viện Thiếu Lâm tự
, đánh thẳng
vào màng tai mọi người.
“Chuyện gì?”
“Làm sao vậy?”
“Có địch đột kích? Mau mau! Cẩn thận phòng bị!”
Cái đám võ lâm bang phái đang đắc ý dạt dào thương lượng cách xử trí hai tên tiểu tặc bây giờ nháo nhào sợ hão, đệ tử cấp thấp bị phái ra đi thăm dò tham tình huống
đều trở về, hướng đều đến
trưởng bối báo cáo.
“Sư phụ, không tốt rồi! Nơi nơi đều là người, vù vù, thiệt nhiều… Thiệt nhiều người a…”
“Chưởng môn sư phụ, không tốt rồi! Thiệt nhiều cung tiễn, thiệt nhiều cây đuốc, mãn sơn khắp nơi, nơi nơi đều là!”
“A? Cường đạo nơi nào
lớn mật
như vậy, dám
công nhiên vây đánh
ở ngay
võ lâm đại hội
Thiếu Lâm tự?”
“Oa oa! Không phải cường đạo, bọn họ đều mặc chính quy
khôi giáp binh phục a!”
“Nguy rồi nguy rồi! Bên ngoài
cờ xí chính là dấu hiệu của
là thịnh tông vương triều hoàng tộc, cấp bậc tới ít nhất là Vương gia
, còn giống một chữ giống như là chữ Trinh …”
“Chẳng lẽ!”
Mọi người câu mặt
nhìn nhau, nửa ngày cùng kêu lên, ” Không lẽ là đương kim hoàng đế thân đệ, chấp chưởng binh quyền, tiếng tăm lừng lẫy
Thịnh Tường Trinh tiểu vương gia tới rồi?”
“A di đà phật! Cư nhiên là triều đình hiển quý? Mau, mau, mở cửa cung nghênh! Khụ khụ, người tới, mang áo cà sa mới của tai lại đây. Không nghĩ tới Thiếu Lâm tự khai võ lâm đại hội, mà ngay cả triều đình quý nhân cũng
quang lâm…”
“Phương trượng, cánh cửa chúng ta đã không còn … hồi nãy bị tên kia đạp ….”
Không đợi cung nghênh, một thân nhung trang, uy phong lẫm lẫm
tiểu vương gia bên trái có thân binh hộ vệ đã
xông thẳng
vào: ” Có quản sự
hay không? Các ngươi ở nơi này ai quản sự, ra đây cho bổn vương gia!”
“Khụ khụ, tiểu vương gia quang lâm bản tự, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn
này, không biết…”
“Nhị ca của ta đâu? Các ngươi đem ta Nhị ca làm gì rồi?”
“A? Tiểu vương gia
Nhị ca, có phải
là chính là trong triều nổi danh
Trí Thiện Vương gia? Hắn…”
“Hắn bị các ngươi đả thương!” Tiểu vương gia nổi giận chỉ tay về đám người trước mặt
Vốn tính toán đi lên
vài bước chắp tay thi lễ
, các đại môn phái lập tức lùi về ba thước,thi nhau
lắc đầu, ” không không không, chúng ta như thế nào lại …”
“Còn dám nói xạo? Nhị ca của ta nếu xảy ra chuyện gì, bổn vương gia tự mình mang binh bình định hang ổ các ngươi, gϊếŧ sạch giáo đồ
các ngươi
, cưỡиɠ ɠiαи các ngươi …”
“Hắc hắc, Tiểu Trinh a, ngươi đâu có mạnh hơn người khác a? Ngươi thể lực không tốt bằng ta, không bằng để cho ta
làm đi.”
( – aa cái thằng đầu đá này)“Tên Thạch đầu đáng chết, ngươi câm miệng cho bổn vương
! Ngươi dám cưỡиɠ ɠiαи người khác, bổn vương lập tức thiến ngươi!” Tiểu vương gia tầm mắt như kiếm, khuôn mặt lại đỏ lên, một hồi lâu, mới nhớ tới phải tiếp tục uy hϊếp, ” Ta đếm tới ba, các ngươi nếu không đem Nhị ca giao ra đây…”
“Tam đệ, ta ở trong này.” Trong góc sáng sủa truyền đến một thanh âm
quen thuộc.
“A! Nhị ca! Ngươi quả nhiên ở trong này! Không phải sợ, đệ đệ đến rồi,
ta cứu ngươi. Mạng ngươi thật lớn, ám bệ kia chạy
xuống núi cầu cứu, vừa lúc gặp phải đệ đệ ta chăm chỉ
lĩnh quân thị sát Thiếu Thất sơn, a? Ngươi ngươi…” Thanh âm tiểu vương gia
bỗng nhiên lớn gấp mười lần
, giận dữ hét to: ” Nhị ca,
ngươi như thế nào cả người toàn là huyết? Là người nào? Người nào không sợ chết
dám đả thương
Nhị ca?”
Người trong võ lâm mỗi người đều sợ tới mức chấn động.
Má ơi! Như thế nào dâʍ đãиɠ giáo chủ lại là Vương gia?
Ách, mà hình như khi nãy lúc quần ẩu có nghe nói qua cái gì hoàng đế Vương gia …
“Ta muốn đem võ công của tất cả mọi người nơi này
đều phế đi.” Thịnh Kiếm Thanh thản nhiên nói.
“Các ngươi này là cái lũ
võ lâm thổ phỉ, cư nhiên dám ấu đả hoàng tộc?
Thiếu Lâm, Vũ Đương, Hoa Sơn…” Tiểu vương gia tức giận đến mức mặt đều tái đi, một hơi sổ ra
mấy chục cái tên
môn phái, ” các ngươi đều là do hoàng đế đại ca tự tay
ngự phong làm giang hồ hiệp phái, dám làm ra loại chuyện
không thể tha thứ như vậy? Không được, quang phế võ công rất tiện nghi cho chúng
, hôm nay toàn bộ người ở trong này, giống nhau
đều trảm thủ, Chỗ ở cùng môn phái của các ngươi
, trợ cấp của triều đình một năm hai lần toàn bộ hủy bỏ!”
“Không cần a! Tiểu vương gia hiểu lầm, này tất cả đều là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm…”
“Chúng ta tuyệt đối không dám vây công thiên đệ của
đương kim Thánh Thượng
, thật sự chỉ là hiểu lầm.”
“Trách không được vị công tử này phong lưu phóng khoáng, một thân quý khí, dạy dỗ đồ đệ thông minh lại lanh lợi, nói chuyện rất có phép tắc …”
Thịnh Kiếm Thanh giống như không có nghe thấy mấy lời nói của
người khác, kiên trì tự mình ôm Hồng Tảo, cúi đầu đối hắn mỉm cười nói: ” Hồng Tảo, nguyện vọng của lòng
ngươi đã đạt thành một nửa. Người ở nơi này, ngươi
muốn xử trí thế nào, liền sẽ xử trí như vậy, bọn họ đều phải nghe lời ngươi nói. Ngươi có tính toán gì không?”
Hồng Tảo nhíu mi nghĩ nghĩ.
“Sư phụ, ta có thể cho bọn họ về sau lúc mở võ lâm đại hội
không cần tái thảo luận chuyện chiêu bài sao?”
“Đương nhiên có thể.”
“Kia… Ta có thể bắt bọn họ về sau làm nhiều chuyện tốt, hành hiệp trượng nghĩa sao?”
“Đương nhiên có thể, nếu bọn họ dám
không nghe, sư phụ liền làm thịt bọn họ.” Thịnh Kiếm Thanh thanh âm càng lúc càng
ôn nhu, ” còn có gì
khác sao?”
“Có…”
“Nói đi.”
“Sư phụ, ngươi không cần phế võ công bọn họ, luyện võ công hảo khó khăn
. Bọn họ tuy rằng không tốt, nhưng là chỉ cần sửa đổi, về sau nói không chừng sẽ là đại hiệp tạo phúc cho mọi người.”
“…”
“Sư phụ, ngươi đáp ứng ta không?”
“Hảo… Sư phụ đáp ứng ngươi… Chỉ cần ngươi mở miệng, sư phụ cái gì cũng
đều đáp ứng ngươi.”
“Vậy
sư phụ, ngươi còn có thể đáp ứng ta một chuyện không?”
“Đừng nói nhất chuyện, một trăm chuyện, một ngàn chuyện hay
một vạn chuyện, sư phụ đều đáp ứng ngươi.”
“Vậy … Sư phụ ngươi về sau đừng bao giờ …… mang ta ném đi, ta cũng không phải lưu tinh chuy,
bị ngươi thuận tay bắt lại tùy tiện ném ra ngoài cửa như vậy, đồ nhi hảo thương tâm nga.”
Thịnh Kiếm Thanh ngạc nhiên.
Cái gì thuận tay bắt lại tùy tiện ném?
Đây chính là tấn toàn thân chân khí cùa
sư phụ ta,
tính toán hảo góc độ cùng độ mạnh yếu, long trời lở đất, tràn ngập trí năng cùng dũng khí
kiên quyết
một phát
ném ra…
“Sư phụ, ngươi có biết gần đây cái tên hái hoa đạo tặcliên tiếp gây chuyện ở Giang Nam
bị phái Hoa Sơn bắt giữ không? Bọn họ mai phục
một tháng, rốt cục quơ được.”
“Biết, bọn họ phái nam đệ tử cải trang cách ăn mặc thành
tiểu thư nhà giàu, ban
đêm nằm ở trên giường câu dẫn mới
mắc câu thôi.”
“Sư phụ, ngươi có biết Thái Bình sơn
sơn tặc đã bị Vũ Đương…”
“Biết, Hoàng Thượng lão ca hủy bỏ trở cấp hàng năm cho bọn họ, bọn họ đương nhiên phải tự lực cánh sinh, dựa vào bắt
kẻ trộm
mà kiếm trợ cấp thôi.”
“Na Na, sư phụ, ngươi có biết Lý vi thiện
mười hai khẩu diệt môn án…”
“Biết.”
“Oa, sư phụ thật là lợi hại, cái gì đều biết, chuyện này ta cũng còn
không biết da.”
“Bởi vì đó là do
sư phụ ta truy tra ra hung thủ, hơn nữa đem hắn giao cho quan phủ.”
“Oa oa, sư phụ ta hảo sùng bái ngươi a! Sư phụ tốt nhất! Ách, bất quá gần đây lại ra một cái án tử
kỳ quái nga, một khối thi thể
tử trạng thực thảm
bị treo cao cửa thành tại kinh thành, quần áo hình như là võ lâm nhân sĩ…”
“Chuyện này thì
không cần phải xen vào.”
“Không cần phải xen vào? Vì cái gì?”
“Vì người như hắn … Từng
ra tay phá hư huyệt Khí Hải cùa một kì tài luyện võ
, làm cho võ lâm mất đi một đại hiệp khách. Hắn tội đáng chết vạn lần, hừ, đáng tiếc người
chỉ có thể chết một lần…”
“Sư phụ ánh mắt của ngươi thật đáng sợ. Không cần nổi giần, tuy rằng trong chốn võ lâm mất đi một
đại hiệp khách, bất quá rất nhanh sẽ có người đại hiệp khách khác
xuất hiện, chính là ta Hồng Tảo đại hiệp, ha hả. Sự không thể chậm trễ, luyện công phải chịu khó, sư phụ, chúng ta liền
luyện cao nhất tâm pháp
, đệ thập chiêu đi.”
“Ngươi mười tám chiêu sớm học xong rồi, vì cái gì luôn chỉ luyện đệ thập chiêu a?”
“Bởi vì chiêu đó luyện rất là thoải mái a … Sư phụ ngươi lại nói cái gì đều đáp ứng ta…”
“…”
Thịnh Tông vương triều trung kỳ, dâʍ đãиɠ giáo quật khởi, thống lĩnh võ lâm. Thấy việc nghĩa hăng hái làm, hành hiệp trượng nghĩa, tinh thần tương trợ lương dân, rất là hưng thịnh.
Giáo trung khai sơn đại đệ tử Hồng Tảo nhân nghĩa hiệp dũng, uy chấn tứ phương, chỉ phong nơi nơi, người xấu tan tác.
Hồng Tảo đại hiệp tôn sư trọng đạo, mặc dù hiệp danh xa, lại một lòng phụng dưỡng ân sư, cùng với sư chung thân như hình với bóng.
Đồng thời, các loại chỉ tuyệt bí tịch khuê phòng, khắp mọi nơi
đều tụ hội …
— toàn bộ văn hoàn –
lời cuối sách
A a a! Lại một cái thư cục cưng sinh ra! Trải qua gian nan
dựng dục kỳ, Hồng Tảo cùng Thịnh Kiếm Thanh thầy trò
chuyện xưa rốt cục cũng khổ tận cam lai a, Lộng bảo bối
tâm tình kích động, nói năng lộn xộn, trong đầu chỉ có một cái khái niệm, chính là muốn cảm tạ, không ngừng cảm tạ, thật to cảm tạ.
Cảm tạ người ngồi ở bên
ta mặc áo ngủ
gợi cảm
không ngừng cho ta linh cảm
Mê Dương tỷ tỷ, cảm tạ các đồng chí đồng nghiệp vất vả cần cù lao động
để làm ra bản thư này
MM, Tước Tước, Ưu Tai
đáng yêu xinh đẹp
muội muội ( nếu ta không có đem tên của
bọn muội muội
từng cái viết ra, thỉnh muội muội nào không thấy
tên mình không cần nguyền rủa Lộng bảo bối, bởi vì ta nếu
có cơ hội, nhất định hảo hảo mời các ngươi có một bữa cơm no đủ nga ~~ đa tạ rồi! Cúi đầu!) cảm tạ MICA
bìa mặt ~~ cảm tạ Khủng Long cục cưng giúp Lộng Lộng vẽ vô cùng đáng yêu
Q hãy Phong Lộng hình cái đầu ~~ cảm tạ thân ái
JESS~~
Đương nhiên rồi, tuyệt đối không thiếu được là cảm tạ độc giả trung thành của ta! Ta hảo nghĩ muốn tự mình đi CWT bán thư a, như vậy nhất định có thể thấy rất nhiều độc giả rồi, có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, nói không chừng có thể cùng nhau ăn cơm xướng KTV…
Nằm úp sấp xuống,
chấm dứt bài này
thời gian là 0 giờ mười ba phân, tha thứ Lộng cục cưng lời cuối sách ngắn gọn, ta muốn
đi ngủ.
Ngũ ngon các vị.
( cái phần lời cuối sách ta edit có hơi lủng củng, cúi đầu xin lỗi)