Chương 6-1

Thiếu Lâm tự.

Đèn treo rực rỡ

, phi thường náo nhiệt.

Tuy rằng chiêu bài đã đánh mất, nhưng

cơm thì

không thể không ăn, Thiếu Lâm tự là lão đại trong giới võ lâm, thể diện đương nhiên không thể mất. Nước chảy

hoa trôi, đàm đạo một hồi thì ở

sân

trước đại điện Thiếu Lâm, tiểu hòa thượng bắt đầu bưng thức ăn đi qua đi lại như con thoi, tuy rằng không có rượu, nhưng thức ăn chay

cũng rất

phong phú.

“Khó có

được mọi người tụ tập đông đủ, đến đây đến đây, chúng ta lấy trà

thay rượu, trước cám ơn Thiếu Lâm tự mời dự họp võ lâm đại hội, khiến

cho các vị võ lâm đồng đạo có cơ hội đồng lòng hợp lực, cùng chung mối thù!”

Mọi người ầm ầm tán đồng, nhất nhất nâng chén lên.

Oanh!

Trà còn chưa kịp đặt xuống, bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người ngạc nhiên trừng mắt nhìn.Chỉ thấy cửa gỗ trăm năm phi thường nặng nề

bị người ta một cước đá bung

ra, văng xa mấy trượng, hoành tráng

nhắm ngay bàn tiệc mà đáp xuống, nhất thời chén dĩa đồ ăn tung bay trong gió, có hai tên người trong võ lâm do chậm chạp chạy lại tụi kia liền bị đè lại, kêu rống thảm thương.

“Ai?”

Đúng vậy kẻ nào

lớn mật? Không muốn sống nữa?”

Đao kiếm đều ra khỏi vỏ, sau một trận gà bay chó chạy, tầm mắt mọi người tập trung ở tại cùng chỗ.

Ở ngay đại môn, là một thân ảnh cao to tuấn dật,

xiêm y tung

khởi theo gió, đứng sừng sững

ở dưới ánh trăng. (oa ~~ bạn Thanh xuất hiện cứ như phim =)))

Người tới anh tuấn uy vũ, tuấn mỹ quý khí, khắp người toát ra khí chất uy nghiêm, hai khỏa con ngươi tinh bàn chói mắt, quýnh nhiên hữu thần

trầm tĩnh trung (??), lại toát ra một tia cực đoan

phẫn nộ cùng âm lãnh. Hắn tay trái nâng một đống thứ gì đó dùng vải bọc lại

, tựa hồ không dùng chút sức nào, tay phải phắm chặt một tiểu nam hài, có biểu tình khờ dại cùng hoang mang.

Không ít người nhất thời nhận ra, đó là tiểu tử điên

buổi tối ở khách điếm nói hưu nói vượn, hôm nay lại dám can đảm lên Thiếu Lâm tự quấy rối

.

“Hồng Tảo, ngươi nhìn cho rõ, những người hôm đó ở khách điếm có nhìn ra không?” Thịnh Kiếm Thanh lạnh lùng quét mắt khắp

bốn phía, chậm rãi mở miệng.

Hồng Tảo lắc đầu, ” người ở đây nhiều lắm, ta nhìn

không ra. Thôi bỏ đi, sư phụ, bọn họ chỉ là đánh ta một bạt tai, cũng không có làm cái chuyện gì

xấu. Ngươi không phải nói tacòn phải mau luyện thành

võ công, không cần

tới võ lâm đại hội nơi này để

đàn gảy tai trâu sao? Tương lai chờ ta thành võ lâm đệ nhất cao

thủ, lại đến chỉ huy

bọn hắn trừ ma vệ đạo, bảo hộ thiện lương.”

“Sư phụ không có tính

nhẫn nại như vậy ” Thanh âm Thịnh Kiếm Thanh

lạnh như băng không mang chút

độ ấm, nhìn về phía Hồng Tảo, trong ánh mắt tràn ngập chua xót, đối Hồng Tảo nói: ” ngươi hảo hảo nhìn, sư phụ trút giận cho ngươi. Sư phụ phải làm cho

bọn họ toàn bộ nghe lời ngươi nói, ngươi nói cái gì, bọn họ liền làm. Ngươi muốn làm gì, sư phụ đều làm cho ngươi.” Tầm mắt dời về phía mọi người, khinh thường hừ một tiếng, “Cái lũ hỗn đãn các ngưỡi nghe cho kĩ, bản giáo chủ chính là thiên hạ đệ nhất giáo phái dâʍ đãиɠ giáo giáo chủ Thịnh Kiếm Thanh. Hiện giờ võ lâm các phái, tốt xấu lẫn lộn, không có

võ đức, khiến người

đau lòng, duy chỉ có



dâʍ đãиɠ giáo hành hiệp trượng nghĩa, uy trấn tứ phương. Vì cứu lại võ lâm

tồn vong, bản giáo chủ quyết định trọng chỉnh võ lâm hiệp nghĩa, hiện tại bắt đầu, thiên hạ các môn các phái phải phụng ta dâʍ đãиɠ giáo làm

đệ nhất giáo

phái, hết thảy đều phải

nghe

đồ nhi Hồng Tảo hiệu lệnh làm việc!”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người chửi ầm lên.

“Con bà nó, hết một thằng nhỏ điên, giờ lại tới một thằng già điên!” ( – chê bạn Thanh già??)

“Này Xú tiểu tử cả ngày nói có sư phụ, nguyên lai thật đúng là

có sư phụ a?”

“Da^ʍ con mẹ ngươi đãng! Ông nội ngươi đây



xuất thân từ danh môn chính phái, sư phụ sư tổ đều là anh hùng hảo hán danh chấn thiên hạ, nếu phụng giáo phái

chó má giáo của ngươi làm đệ nhất

môn phái, ta có

chết

cũng không có mặt mũi mặt đi gặp sư phụ sư tổ sao?”

“Ta phái Vũ Đương võ lâm chính đạo, trăm năm nổi danh, loại giáo phái tà đạo các ngươi căn bản không đủ tư cách nói chuyện với ta. Người tới, lấy

bảo kiếm của ta đến!”

Thịnh Kiếm Thanh lẳng lặng nghe, tay phải

vừa lật, trên tay nângvật gì đó liệng xuống đất, vừa liệng mùi chân cũng thuận tiện điểm một cái

, mới chạm nhẹ một chút, vải vóc bao bên ngoài liền âm thầm biến thành vô số mảnh nhỏ.

Nhất thời toái bố rơi tung bay trong gió, bay lả tả khắp nơi trong không trung, mọi người hoa cả mắt, giống

như có

ngàn vạn

con bướm đang chập chờn bàn. Chờ toái bố đều rơi xuống đất, đồ vật bị bao lại trong vài mới dần lộ ta, đông một khối tây một khối vô dụng

rách nát bàn nằm ở dưới chân

Thịnh Kiếm Thanh

, nhưng lại rõ ràng là chiêu bài đã mất tích lâu ngày của các đại môn phái,.

“A! Này… Đây là Vũ Đương trương

tổ sư gia lưu lại …”

Răng rắc!

Thịnh Kiếm Thanh nhấc chân đạp một phát, Vũ Đương trăm năm chiêu bài liền vỡ nát thành tám mảnh.

“Từ hôm nay trở đi, phái Vũ Đương đã không còn.” Khuôn mặt tà mị

lạnh lãnh cười.

“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi… A a a a! Tặc tử! Ta liều mạng với ngươi!”

Hơn mười đạo nhân ảnh phi phác tới.

Thịnh Kiếm Thanh một chưởng cách khoảng không đánh ra, nắm Hồng Tảo nghiêng người né qua một bên, trong mắt bồng lóe mênh một tia lãnh ý, dưới chân liền dùng sức đem chiêu bài tứ tung dưới đấu đồng loạt đánh nát..

Răng rắc! Răng rắc!

“A! Hoa Sơn

chiêu bài của chúng ta!”

“Không Động! Sư phụ a,

Không Động

chiêu bài của chúng ta …”

Thanh âm vỡ vụn

không ngừng vang lên, thanh thúy chói tai.

“Chân hạ

lưu tình, đó là ta Nam Hải kiếm phái…”

Răng rắc!

“Ai dám hủy

Thiếu Lâm ta chiêu…”

Răng rắc!

Mọi ngườiđều giương mắt ếch đỏ ngầu ra dòm, cao giọng quát lớn.

Quyền côn đao kiếm tiên chuy, phô thiên cái địa nghênh diện mà đến.

Thịnh Kiếm Thanh cười lạnh không thôi, đại phát thần uy, chân chỉ chân đá, nhanh như tia chớp. Mỗi lần

động một chút, liền có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài bóng người ngã văng ra ngoài. Mọi người phẫn nộ như điên, liều mạng nhào tới, hắn một người đấu với hơn trăm người, trong tay lại ôm một Hồng Tảo không biết chút võ công, tuy rằng thần công cái thế, chống chọi một hồi không khỏi trúng một quyền một chưởng, cổ họng liền phun ra một búng máu.

“Sư phụ!” Hồng Tảo

nhất thời sợ hãi la ầm lên, đâm màng tai của hắn.

Thịnh Kiếm Thanh ngẩn ra, tâm do quá mức đau lòng bị cừu hận làm mờ mắt cũng nhất thời tỉnh táo lại.

Trời ạ!

Hắn như thế nào liền…

không thèm suy nghĩ, lại chỉ lo nhất thời khoái ý, đem Hồng Tảo dẫn theo lại đây?

Hắn

làm sư phụ

vẫn lừa gạt Hồng Tảo, chết chưa hết tội, đám người không biết xấu hổ trong

võ lâm, ra vẻ đạo mạo, nhưng lại đối với

đứa nhỏ chưa hiểu thế sự hạ độc thủ như vậy,

hết thảy cũng là chết chưa hết tội.

Chính là Hồng Tảo… Hắn không thể chết được…

Hắn không nên chết!

Tiếng gió bên tai thổi mạnh, Thịnh Kiếm Thanh không có quay đầu lại, tùy tay chưởng một chưởng ra phía sau, không lưu tình chút nào, một tay kia lại nắm chặt

Hồng Tảo, dùng đem hết toàn lực hung hăng nhất ném, hét lớn một tiếng, ” dẫn hắn đi!”

Hồng Tảo trong cơ thể chứa đầy

lực khí của Thịnh Kiếm Thanh, ngang trời bay qua đám người, giống như đằng vân giá vũ

.Vài kẻ

trong võ lâm nhảy lên chạm phải xiêm y

Hồng Tảo, nhất thời đều

bị Thịnh Kiếm Thanh

dùng chân khí đánh ngã, kêu thảm

bay ra ngoài. Thịnh Kiếm Thanh lúc

ném đi dùng toàn lực, lực đạo tính toán không sai chút nào, Hồng Tảo qua đám người, tốc độ không chút giảm, thẳng tắp tới đại môn

Thiếu Lâm tự

mới đột nhiên đau quặn bụng dưới rơi xuống

mặt đất, nhưng lại tự nhiên không tổn hao gì.

Vừa mới chấm đất, còn chưa kịp hoàn hồn, bên người nhỷ ra một bóng người, ôm lấy Hồng Tảo bỏ chạy, ” mau theo ta đi!”

“Không! Không! Ta muốn sư phụ!”

“Vương gia có mệnh, muốn ta mang ngươi đi!”

“Sư phụ! Sư phụ!” Hồng Tảo hoảng sợ vạn phần, nhìn Thịnh Kiếm Thanh bị vây quanh giữa đám người

rậm rạp bên trong, tim và mật đau như muốn nứt ra, khóc la gào

lên, ” sư phụ! Sư phụ! Ngươi không cần ném Hồng Tảo!”

Thịnh Kiếm Thanh tự nhận chuyện của

Hồng Tảo toàn bộ là do mình mà khời nguyên, thương tâm muốn chết, áy náy đến thầm

nghĩ

chết tạ tội, đang ở trong vòng vậy cũng không sợ chút nào, liều mạng ra tay, chiêu chiêu đều là ngoan độc giảo lạt, chợt nghe thấy tiếng kêu khóc của

Hồng Tảo truyền đến, cước bộ bỗng

chậm đi, phía sau lưng nhất thời

đã trúng một chưởng, lảo đảo một chut, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Hồng Tảo bị ám

vệ khiêng trên vai, thấy bóng người mơ hổ chớp động của

Thịnh Kiếm Thanh bỗng nhiên biến mất ở trong đám người, thê lương kêu thảm thiết

lên, ”

Cho ta trở về, Mang

ta trở về!Không thấy sư phụ nữa

….Ô… không thấy sư phụ nữa rồi



!”

Ám

vệ nhìn lại, cũng thấy

kinh hãi.

Gian Vương gia khinh công cái thế, vì sao

không trốn, ngược lại lại

khổ chiến không ngớt?

Hắn phụng mệnh Hoàng Thượng bảo vệ Vương gia an toàn, nếu Vương gia xảy ra chuyện không hay, hoàng đế không còn

thân đệ đệ, hắn một trăm cái đầu cũng không đủ để

khảm, huống chi bỏ

chủ chạy trốn, có thể

liên luỵ cửu tộc.