Chương 4: Nhìn nhau rồi đấy

Đám cưới sau đó linh đình hơn nhờ có sự xuất hiện của nhà trai.

Con gái ông Ngô là Ngô Lệ, bằng tuổi với Sở Tiêu, nhưng vì ngày nhỏ học khác lớp nên ít khi qua lại. Sở Tiêu không thân thiết với cô ấy lắm. Trong khu Trương Minh, cô chỉ chơi duy nhất với Chu Tuyết, em gái Chu Tẫn, nhưng cô ấy cũng đã đi lấy chồng.

Ngày còn đi học cô cũng từng nghe tin đồn Ngô Lệ yêu một bạn nam bằng tuổi, yêu tới khi học hết cao trung. Sau đó lên đại học hình như cũng yêu tiếp. Nhưng hôm nay ở đám cưới đây, cô lại thấy chú rể là lại một người đàn ông khá lớn tuổi khác, nhìn như có vẻ đã bốn mươi. Sở Tiêu lúc ngồi ăn nghe qua mọi người kể người này giúp đỡ gia đình Ngô Lệ rất nhiều, còn cho tiền học em trai cô ấy, vậy nên Ngô Lệ mới nhận lời của anh.

Sở Tiêu âm thầm nghĩ chắc cũng là người có điều kiện.

Thế nên mặt mũi ông Ngô hôm nay mới hớn hở như vậy. Nhưng không hiểu tại sao Sở Tiêu lại thấy Ngô Lệ như đượm buồn không vui.

Cô ấy mặc váy cưới rất đẹp, nhưng lại không thật sự rạng ngời như một cô dâu.

Chuẩn bị rước dâu đi, mẹ cô dâu, dì Chu, thím Triệu cùng những cô bác khác cứ đứng sau dấm dứt khóc, làm Sở Tiêu liên tưởng tới ngày cưới của Sở Nguyệt, chị gái cô, hình như cũng khóc như vậy.

Bên cạnh lại nói: "Hình như nhà chồng xa lắm."

"Cưới xa thế này chẳng khác gì bán con."

"Mới bé tí hồi nào giờ đã đi lấy chồng hết rồi. Sao cứ thích lấy chồng xa thế nhỉ?"

"Hình như Sở Nguyệt con nhà thím Triệu cũng đi lấy chồng xa như thế, mấy năm mới được về."

Nghe nhắc tới chị gái mình, lòng Sở Tiêu nặng nề lại.

Gần bên Chu Tẫn và Thiệu Huy ban đầu lúc nãy còn cười nói, bây giờ cũng lặng im. Thiệu Huy đã chuyển sang trạng thái trầm mặc.

Nhà trai đi rồi, gia đình cô dâu chỉ có bố mẹ và anh chị em đi theo. Những người ở lại thì cùng nhau dọn dẹp nhà văn hoá.

Sở Tiêu cũng giúp một tay, cầm chổi quét hết rác dưới bàn. Mấy chị em cô bác thì mang chén bát đi rửa, thu gọn đồ ăn còn thừa lại. Thiệu Huy và Chu Tẫn cũng xếp chồng bàn ghế với thu gọn thùng bia vào một nơi.

Chẳng ai nói với ai điều gì, mà đồng loạt làm rất nhanh chóng. Trong lúc mải mê tập trung hốt rác, Sở Tiêu vô tình quay đầu nhìn lại, thấy Chu Tẫn vừa cúi người bê thùng bia ngay gần bên cô. Hai người vừa vặn chạm mắt nhau, nhưng chưa được một giây, thì Thiệu Huy như camera giám sát: "Đấy, nhìn nhau rồi đấy. Kiểu gì mà chẳng yêu."

Sở Tiêu lập tức quay người đi chỗ khác, mặt tự nhiên nóng bừng. Sau đó định hình lại cô mới thấy mình thật ngốc, không làm gì mà cũng phản ứng như thế. Chẳng khác gì có tật giật mình.

Chu Tẫn thì nhìn cô một lúc thì quay về xếp nốt mấy thùng bia, sau đó dì Chu đi ra kêu anh về nhà nghỉ ngơi đi.

Trong nhà văn hoá cũng không có việc gì nữa phải làm, Chu Tẫn chưa về mà Sở Tiêu đã nhanh chân chạy trước.

Về đến nhà mau chóng tắm rửa mà cô cứ bị mấy chuyện với Chu Tẫn làm cho thờ thẫn. Sở Tiêu cảm thấy ở trước mặt Chu Tẫn cô vẫn không thể nào tự nhiên thoải mái được. Không lẽ là do ác cảm từ hồi bé hay sao, đến giờ lớn như này mà cô vẫn bị anh doạ cho sợ.

Cuối cùng Sở Tiêu nghĩ, tốt nhất chắc là cô vẫn nên hạn chế gặp anh thì hơn.

Cuộc sống sau đó của Sở Tiêu cũng dần đi vào quỹ đạo.

Sở Tiêu về nước đúng dịp vào thời điểm nắng gắt, cô bị thời tiết ở đây làm cho người lúc nào cũng mệt mỏi uể oải. Mãi mới cân bằng lại được.

Sở Tiêu rảnh rỗi lại lôi nhà cửa đồ đạc ra lau rửa, vận động cho khoẻ người lên. Mẹ cô nhìn thấy còn ngạc nhiên. Ngày xưa cô đâu có chăm chỉ như thế. Sở Tiêu được cưng chiều từ nhỏ nên việc nhà cô chẳng mấy khi phải lo. Nhưng từ khi đi du học về cô lại bắt đầu thay đổi. Sở Tiêu bây giờ có thể làm được đủ thứ, còn nấu đồ ăn rất ngon.

Ông bà Triệu vừa mừng vừa xót, thấy cô cứ ở nhà thì lại hỏi.

"Con không tính đi làm à?"

Sở Tiêu quyến luyến muốn được tận hưởng thêm thời gian nghỉ ngơi lười biếng, nên chần chừ chưa muốn.

Cô nghĩ một lúc: "Đợi qua mùa nắng, con sẽ đi."

Dù sao công việc cũng được sắp xếp cả rồi. Bố Triệu đã xin cho Sở Tiêu làm ở trong một công ty gần nhà. Thật ra bố mẹ Sở Tiêu muốn cô làm giáo viên, nhưng trong nhà bố mẹ cô ngay cả Sở Nguyệt cũng làm giáo viên, chỉ có Sở Tiêu là không thích. Sắp nghỉ hè, Sở Tiêu muốn được ở nhà làm con sâu lười của bố mẹ thêm một thời gian nữa. Bố mẹ cô cũng không ép buộc cô, miễn cho cô thoải mái là được. Hơn nữa cũng muốn chăm bẵm bồi bổ cho cô một chút, từ khi về nhà thấy cô gầy nhom đã thấy xót xa.

Sở Tiêu trong tình thương của bố mẹ nhanh chóng lấy lại da và thịt, chẳng mấy hai má lại phúng phính lên.

Ở trong nhà suốt nên làn da lại trắng bóc.

Ông Triệu thấy cô không đi chơi lại ra hỏi.

"Con không có bạn à?"

Sở Tiêu đúng là giờ không còn người bạn nào nữa. Hầu như bạn bè của Sở Tiêu giờ ai cũng bận rộn công việc hoặc chồng con hết rồi. Sở Tiêu sợ làm phiền nên chẳng dám gọi ai.

Đúng ra cô cũng chỉ có mỗi Chu Tuyết là bạn thân, thì cô ấy cũng vừa mới vừa sinh bé thứ hai, đang trong thời gian ở cữ, nên không thể về gặp cô được.

Sở Tiêu buồn phiền nhớ lại kỉ niệm Chu Tuyết năm 18 tuổi, đúng vào thời gian bố cô ấy vừa mới mất, chẳng bao lâu thì Chu Tuyết phát hiện mình mang thai. Cái thai 4 5 tháng rồi mà Chu Tuyết không biết. Sau đó Chu Tuyết thảm thương khóc chạy đến tìm cô. Nhờ cô đi tìm Chu Tẫn, nói Chu Tẫn đã đi đánh bạn trai Hàn Hiên của Chu Tuyết rồi, nhờ Sở Tiêu đi can ngăn giùm. Sở Tiêu khổ sở mãi mới tìm ra được, nhưng vẫn không kịp ngăn. Chu Tẫn đánh cho Hàn Hiên mặt mũi bầm tím, chưa bao giờ cô thấy anh giận dữ như vậy. Sau đó Chu Tuyết cũng không được kết hôn, vì còn trong thời gian để tang bố. Mãi cho đến khi con trai Chu Tuyết 4 tuổi, Chu Tuyết với Hàn Hiên mới được đến với nhau. Lúc tổ chức đám cưới, Sở Tiêu lại đi du học, không tham gia được.

Sở Tiêu không nghĩ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy? Mới đấy mà Chu Tuyết đã có thêm bé thứ hai.

Vậy mà Sở Tiêu vẫn còn độc thân.

Sở Tiêu nghĩ chắc cô cũng nên tính toán cho tương lai của mình, tìm một người ổn định nào đó. Nhưng căn bản cô chẳng thấy rung động với ai. Nhiều lúc cũng cảm thấy rất cô đơn, cả thời gian đi du học dài đằng đẵng cô đã cứ như vậy một mình tự gặm nhấm. Mà mỗi lần nghĩ ra ngoài tìm hiểu ai đó, nhớ tới bố mẹ, cô lại chẳng muốn kết hôn.

Thế rồi chần chừ mãi, làm biếng lại thôi.

Ông bà Triệu thật ra cũng lo lắng vấn đề này, nhưng không dám đả động gì cô.

Đúng hơn là bà Triệu không thích.

Có hôm bố cô vừa mới thử hỏi: "Con có cần bố giới thiệu không? Bố có vài người bạn cũng có con trai công việc khá tốt."

Bà Triệu đã làm nhặng cả lên. Mẹ cô vẫn còn ám ảnh chuyện Sở Nguyệt đi lấy chồng, nên chưa muốn cô tìm hiểu.

Bà còn bao che nói: "Đã vội gì chứ. Cứ ở nhà với mẹ. Không lấy chồng được thì ở nhà, mẹ nuôi."

Sở Tiêu cứ tủm tỉm suиɠ sướиɠ cười suốt, mặc cho bố cô nói mẹ dở người.

Nhưng bà Triệu nói vậy, thật ra trong lòng vẫn lo. Cứ muộn phiền suy nghĩ, sang ngồi bóc đậu ván cho dì Chu còn than khóc, nghĩ tới con gái lớn lại nhớ, còn ngưỡng mộ dì Chu: "Con gái chị dù sao cũng lấy chồng ngay gần nhà, muốn về lúc nào cũng được. Nhớ là có thể thăm cháu được ngay. Con nhà em cứ đi miết, muốn về mà cũng khó. Công việc rồi nhà chồng con cái, chẳng sắp xếp mà về thăm được."

Dì Chu cũng thương cảm, xong lại hỏi: "Thế Sở Tiêu đã muốn lấy chồng chưa? Có đang quen ai không?"

Bà Triệu thở dài.

"Chưa chị ạ? Con bé cũng còn vô tư lắm. Cứ thấy ở nhà chẳng chịu gặp gỡ ai cả. Em cũng mặc kệ thôi. Cũng muốn cho con gái ở nhà thêm chút nữa. Mà Sở Tiêu có muốn lấy chồng thì lần này em cũng sẽ không cho lấy chồng xa nữa đâu. Lấy người nào ở gần thôi. Cho gần bố gần mẹ."

Hai bà cứ nói chuyện con cái như vậy.

Cách đấy không xa, bên trong nhà Chu Tẫn cũng đang ngồi gần đó, không hiểu sao miệng cứ cong lên.