Mãi cho đến khi Vân Miên xuống máy bay cô mới biết rằng những bức ảnh của mình đã bị người ta chia sẻ đến mức lên hot search rồi, nhưng cũng có rất nhiều bình luận trái chiều, một là về vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô, hai là về lịch sử đen tối của cô.
Anti fan: "Tôi đã thấy người này ở hiện trường ghi hình tiết mục của Phong Minh! Ai nói cô ta dịu dàng thế! Cô ta kiêu ngạo chết người! Ăn mặc thì trông như cái bảng màu, không thèm để người khác vào trong mắt."
"Xuất đạo đã hai năm rồi nhưng đến một tác phẩm cũng không có, tỏ vẻ cao ngạo thì không ít."
"Cô ta còn là một fan não tàn của Phong Minh nữa."
Đại fan đăng những bức ảnh này luôn tin vào ánh mắt của mình: "Mọi người muốn nói gì thì nói, tôi kiên định với những gì mình nhìn thấy được, người nói với tôi cẩn thận không có khả năng là người tỏ vẻ cao ngạo."
Anfi fan: "Vạn nhất người ta muốn ở trước mặt ảnh đế tạo hảo cảm thì sao?"
Đại fan: "Ý của bạn là cô ấy biết tôi là ai, thậm chí còn dự đoán được tôi sẽ giẫm lên chân cô ấy mấy lần, sớm đã chuẩn đứng đó đợi sự việc phát sinh liền tới chiếu cố tôi?"
Đại fan: "Với lại trong cả quá trình đó cô ấy không hề có giao tiếp nào khác với Trịnh ca, nói chuyện thì mang theo não đi."
Hồng nhân quả nhiên không nhiều, Vân Miên còn chưa kịp nổi tiếng thì những chuyện trước kia đã bị xới tung lên rồi.
Lúc lên xe hướng về khách sạn nghỉ ngơi, Hứa Ngọc lướt điện thoại liên tục thở dài: "Những chuyện này em không cần lo lắng, cứ yên tâm ghi hình đi, chị trở về sẽ tìm công ty nghĩ biện pháp."
An Đinh ngồi phía sau hừ một tiếng: "Muốn người khác không biết trừ phi mình không làm."
Hứa Ngọc nhíu mày không tán thành: "An Đinh."
"Cậu ấy nói không sai." Vân Miên dường như không bị ảnh hưởng bởi những lời nhận xét của đám anti đó, cô cúi đầu mở điện thoại, vào weibo.
Hứa Ngọc nhìn thấy hành động của cô thì sốt ruột: "Em đừng đích thân ra sân."
"Em không có." Vân Miên mỉm cười lắc đầu, chỉ là những anti fan kia đã nhắc nhở cô một chuyện.
Hứa Ngọc nhìn Vân Miên mở danh sách follow trên weibo, đơn giản trực tiếp hủy theo dõi weibo của Phong Minh.
Sau đó cô cất điện thoại đi, hỏi: "Chị có số điện thoại của Phong Minh không?"
"Có, em muốn làm gì?" Hứa Ngọc ngây ra "không đúng a, em không có số điện thoại của cậu ta á?"
"Em chặn rồi, không muốn kéo ra."
"..."
Vân Miên đơn giản trực tiếp nói: "Anh ta đã lầy đồ thì cũng nên làm chút việc gì đó."
Cuộc gọi được trực tiếp gọi đi bằng điện thoại của Hứa Ngọc.
Phong Minh thấy thông báo có cuộc gọi đến thì trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, nói với Sâm Đằng: "Là người đại diện của Vân Miên, tôi đã nói là cô ta sẽ không buông tay nhanh như vậy mà."
"Vậy mà cậu còn không nhanh nghe máy."
Phong Minh ấn nút nhận cuộc gọi: "Có chuyện gì?"
Vân Miên nhàn nhạt gọi: "Phong Minh."
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Vân Miên?"
"Tôi không có nhiều thời gian, cho nên nói ngắn gọn thôi." Vân Miên dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, khẽ cười nói: "Tài nguyên hai năm qua của anh cơ bản đều là tôi đưa cho đúng không?"
Phong Minh: "..."
"Cô muốn nói cái gì? Muốn thu lại?"
"Không, tôi đã nói là không thu lại rồi mà." Vân Miên nói "đấy coi như tôi trả học phí cho sự ngu dốt của mình đi."
"Theo một nghĩa nào đó, nói tôi là bà chủ của anh cũng không phải là nói quá." Vân Miên cười ngắn một tiếng "vẫn là một bà chủ nhưng không yêu cầu anh bất cứ điều gì, tôi hi vọng anh hiểu được điều này."
"Phong Minh, anh có thể đi đến bây giờ là do tôi."
Phong Minh sắc mặt tái nhợt, cầm chặt điện thoại không nói.
Giọng điệu của Vân Miên trở nên gay gắt: "Từ giờ trở đi tôi không muốn nhìn thấy fan của anh phát biểu bất cứ ngôn luận nào chống lại tôi."
Phong Minh: "Tôi.."
Vân Miên cắt ngang những lời anh ta định nói: "Nên hướng dẫn thế nào anh sẽ không phải không biết đâu nhỉ."
Tất cả những việc nguyên chủ làm mấy năm nay đều là vì Phong Minh, anh ta là nhân vật chính, chỉ khi anh ta chỉ đạo thì đám fan mới thay đổi giọng điệu.
Vân Miên biết tầm quan trọng của việc phát hiện và điều trị các triệu chứng của bệnh trước tiên.
"Và tôi cũng không muốn chúng tôi có bất cứ liên quan gì trong hướng dẫn ngôn luận của anh, bất luận là cảm tỉnh hay là những thứ khác." Vân Miên tiếp tục đem những điều cần nói nói hết "những điều này chắc anh đều hiểu."
Cuối cùng Vân Miên mới chậm rãi tung ra đại chiêu của mình: "Phong Minh, tài nguyên của anh đều là tôi đưa, ghi chép hợp đồng cũng đều có lưu lại, đối với tôi mà nói đã đưa cho anh rồi tôi cũng có thể lấy lại."
Phong Minh từ đầu đến cuối đều không có cơ hội nói chuyện, tức giận đến đỏ cả mắt, liền đá bay cái bàn trước mặt: "Vân Miên, cô.."
Sâm Đằng ở bên cạnh nghe được toàn bộ cuộc hội thoại, vội vàng che miệng cậu ta lại, tiếp điện thoại nói: "Chúng tôi biết! Đợi chút nữa sẽ sắp xếp làm rõ."
Vân Miên ừm một tiếng: "Nửa tiếng."
Nói xong nhanh gọn dứt khoát cúp điện thoại.
Phong Minh mặt không hoảng hốt: "Cứ như vậy mà đáp ứng cô ta?"
"Không thì sao?" Sâm đằng phát sầu "Lúc này đã náo đến mức trở mặt rồi sau này cậu phải làm thế nào đây."
Phong Minh không nói.
"Không được." Sâm Đằng lắc đầu "Tôi phải tìm cơ hội gặp mặt cô ta, Phong Minh, không cần tôi phải nói cậu cũng biết ở trong cái vòng này tài nguyên tốt có mùi vị như thế nào, hơn nữa Vân Miên bây giờ.."
Anh ta dừng lại một chút: "Cậu thật sự không cân nhắc sao?"
Phong Minh đột nhiên nhớ tới Vân Miên ngày hôm đó, cả người khác hoàn toàn so với trước kia, khẽ cau mày: "Để tôi suy nghĩ đã."
* * *
Ở bên Vân Miên lúc này, những người ở trên xe đều choáng váng.
Tình huống gì vậy, người phụ nữ tỏa ra ánh hào quang, cảm giác áp bức mạnh mẽ, quanh người viết lên dòng chữ tôi là người phụ nữ trâu bò nhất này là ai vậy? So với Vân Miên trước đây thì một chút xíu liên quan cũng không có.
Bách Lệ Sinh đang ngồi cạnh Vân Miên, nhìn thấy lúc Vân Miên nói chuyện đầu ngón tay cô gõ gõ trên cửa sổ xe, thì cảm thấy đẹp trai ngời ngời.
Từ đầu đến cuối không nói lời thừa, minh minh bạch bạch là sắp xếp chỉ đạo Phong Minh, cho nên Hứa Ngọc nói đúng, Vân Miên đã thực sự thay đổi.
Hứa Ngọc cầm lấy điện thoại, có chút không chắc chắn hỏi: "Anh ta thật sự sẽ đăng sao?"
"Đương nhiên sẽ." Vân Miên lúc này đã thu hồi khí thế bá đạo của mình, không chút nào lo lắng "Anh ta luyến tiếc tiếng tăm của mình hơn bất kỳ ai, hiện tại chỉ có em là người duy nhất có thể lột bỏ hết tiếng tăm danh dự của anh ta."
Đây chính là đạo lý há miệng mắc quai.
"Chuyện mới xảy ra không lâu, em đã nghĩ xong biện pháp xử lý rồi." Hứa Ngọc trâm mặc một lát, thản nhiên nói "Chị đúng là phải nhìn em bằng con mắt khác.'
Vân Miên cười cười cũng không nói gì.
Trước đây cô vừa tốt nghiệp liền tiếp quản công ty, cô đã gặp rất nhiều trường hợp khẩn cấp, từ lâu đã hình thành thói quen trong một thời gian ngắn nhất tìm ra biện pháp tốt nhất.
Nửa giờ sau, Phong Minh thật sự đăng weibo.
" Tôi đã làm cùng công ty với Vân Miên được hai năm, cô ấy luôn là một người có nhân cách tốt và cũng là ân nhân của tôi. Tôi rất biết ơn cô ấy và hy vọng trong tương lai sẽ có nhiều cơ hội hợp tác cùng nhau. "
Đây là lần đầu tiên anh ta nhắc tới Vân Miên trước công chúng, mở miệng là nói Vân Miên chính là ân nhân, điều này khiến các fan của anh ta làm gì còn mặt mũi nào mà nói Vân Miên không tốt nữa.
Cộng thiêm việc Vân Miên bỏ theo dõi weibo Phong Minh, bọn họ đương nhiên cho rằng Vân Miên đang tức giận, hiện tại là càng đắc tội với ân nhân của mình, nên nhất thời đều ngậm miệng lại hết.
Những người vốn dĩ đến xem ảnh của Vân Miên đều là fan nhan sắc cũng mò vào weibo của cô, để lại like.
Vân Miên sau khi xem weibo thì không có phản ứng gì, cũng không follow lại.
Hứa Ngọc hỏi:" Chỉ có như vậy? "
" Ừm. "Vân Miên nói" có một số chuyện chỉ cần làm đến bản chất thôi, còn lại chỉ là vấn đề thời gian, nhúng tay vào nhiều sẽ càng khiến người ta tranh cãi hơn. "
" Chuyện này xử lý rất tốt. "Lâm Côn vẫn luôn trầm mặc hỏi" Có cần lên tiếng giúp cô không? "
Vân Miên có chút bất ngờ, cô không ngờ rằng Lâm Côn lại là người đầu tiên đề nghị giúp cô.
" Nếu cần tôi cũng có thể. "Bách Lệ Sinh liếc nhìn Lâm Côn, sau đó thì thầm nói" mặc dù tôi không có bất kỳ fan hâm mộ nào. "
Thật ra hai người bọn họ không có ý gì, chỉ là sau này sẽ cùng nhau chung sống dưới một mái nhà, có thể tránh mâu thuẫn thì đừng mâu thuẫn.
Chuyện này có thể gợi lên chút hảo cảm, sau này nói không chừng sẽ càng yên lòng hơn.
Trái lại, An Đinh thì nghĩ đơn giản hơn nhiều.
" Mọi người thế này là không coi em hiện diện ở trong nhóm sao? "An Đinh bất mãn" em thật sự là không thích Phong Minh từ lâu rồi, cũng không phải là không thể. "
Vân Miên không thể nhịn được cười.
" Cảm ơn sư huynh, sư tỷ, cũng cảm ơn An Đinh, nhưng không cần đâu. "Cô nhẹ nhàng nói" không phải là chuyện gì to tát, để mọi người liên lụy thì không tốt. "
" Vậy cứ tạm thời như vậy. "Hứa Ngọc không muốn bọn họ tham gia vào, bèn chuyển chủ đề" Đúng rồi, bởi vì 'Tốc độ cuộc sống' còn chưa có nhiệt độ cho nên đoàn đội sẽ cân nhắc phát sóng nó như một chương trình phát sóng trực tiếp mấy ngày, mọi người chuẩn bị một chút, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu ghi hình từ khách sạn. "
" Nhưng chúng tôi không có kinh nghiệm. "
" Không có kinh nghiệm chính là điểm nổi bật nhất của mọi người. "Hứa Ngọc nói" Mọi người có thể tìm kiếm xem trước người khác phát sóng trực tiếp thế nào. "
Mọi người lần lượt rút điện thoại ra.
Hứa Ngọc cũng tận dụng thời gian này để báo cáo với công ty chuyện hot search.
Sau khi báo cáo xong cô nhìn lên thấy Vân Miên khác với những người còn lại, cô không xem phát sóng trực tiếp mà không ngừng chụp ảnh phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trông rất thoải mái.
Xem ra thật sự là không muốn kinh doanh trong chương trình tạp kỹ này.
Vân Miên coi chương trình tạp kỹ này như một chuyến du lịch thư giãn, cô cũng không tránh ống kính máy quay, xem phát sóng trực tiếp làm gì chứ.
Sau khi cất điện thoại cô quay đầu sang thì thấy sắc mặt của Bách Lệ Sinh có chút tái nhợt.
Vân Miên:" Chị không thoải mái sao? "
Bách Lệ Sinh sợ Vân Miên tức giận nên hơi nhích sang một bên, che miệng thì thầm:" Chỉ là có chút say. "
" Say xe thì không nên xem điện thoại. "Vân Miên từ trong túi xách lấy ra một hộp kẹo bạc hà đưa tới" Chị ăn đi. "
Bách Lệ Sinh sửng sốt:".. Cảm ơn. "
Sau khi để cô ấy ăn xong, Vân Miên lại đưa tay ra:" Em biết trên tay có một huyệt đạo, ấn vào có thể giảm cảm giác dạ dày khó chịu, chị muốn thử không? "
Bách Lệ Sinh nhìn tay cô chìa ra thì ngỡ ngàng nhìn lên.
Đối mặt với đôi mắt cười của Vân Miên, cô vô thức đưa tay ra, sau khi ý thức được mình đã làm gì thì khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Vân Miên nắm lấy cổ tay cô sau đó nhẹ nhàng ấn.
Bách Lệ Sinh nhịn không được hỏi:" Sao em lại biết cái này.. "
" Không khó. "Vân Miên trước kia thường xuyên đi công tác, lúc mới đầu có chút không quen cô đều xoa dịu bằng cách này" có đôi khi có thể nghĩ đến những chuyện khác để phân tán lực chú ý. "
"... "
" Ví dụ như hát chẳng hạn. "Vân Miên cười cười" có lẽ sư tỷ hát lên sẽ không khó chịu nữa. "
Bách Lệ Sinh không có phản ứng gì.
Vân Miên nghĩ nghĩ, rồi hỏi:" Chị có muốn luyện tập với em với tư cách là khán giả trước khi phát sóng trực tiếp không? "
Bách Lệ Sinh cảm động rồi, bởi vì cô thật sự lo lắng lúc phát sóng trực tiếp mình biểu hiện sẽ không được tốt, nhưng người này lại là Vân Miên..
Thấy cô do dự, Vân Miên cũng không nói tiếp nữa.
" Đúng vậy, đúng vậy! "An Đinh không biết đã nghe cuộc trò chuyện từ khi nào, nghiêng người dựa vào ghế" chị, chị hát một bài đi, em cũng muốn nghe chị hát! Chúng ta ở đây cũng không có người ngoài. "
Mặt Bách Lệ Sinh lại càng đỏ hơn:" Vậy, vậy tôi sẽ thử một lần. "
Cô luôn mang theo đàn guitar bên mình, lúc này đây cô ấy nhanh chóng lấy đàn ra, ôm trên tay:" Hát không hay mọi người đừng chê nhé. "
Vân Miên yên tĩnh gật đầu.
Bách Lệ Sinh chậm rãi mở miệng, lúc đầu cô có chút lo lắng, nhưng sau khi hát lên thì đã nhập tâm vào bài hát rồi.
Tiếng hát vang lên bên tai, Vân Miên chăm chú nhìn dáng vẻ này của chị ấy, càng cảm thấy vị sư tỷ này của mình rất thích hợp.
" Giọng hát ca sĩ "là chương trình khám phá cuộc sống thực của một ca sĩ, không chỉ phản ánh thực lực của người này mà còn cho khán giả thấy sức hấp dẫn riêng của người này trong cuộc sống thường nhật.
Mà sư tỷ bình thường cũng không thích thể hiện bản thân, nếu có cơ hội lần này, nhất định có thể đạt được sự phát huy tốt nhất.
Sau khi hát xong một bài, Bách Lệ Sinh cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, cũng không còn khó chịu nữa, cô có chút cảm kích nhìn Vân Miên.
Vân Miên khẽ vỗ tay:" Hát hay lắm. "
" Cảm ơn. "
Sau khi hát vài bài, mọi người đều quay lại chỗ ngồi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Vân Miên giúp Bách Lệ Sinh cất đàn đi, sau đó đột nhiên nhỏ giọng hỏi:" Sư tỷ, chị biết chương trình 'Giọng hát ca sĩ' không? "
" Biết. "Chương trình này rất nổi tiếng trong giới ca sĩ.
Vân Miên:" Vậy chị muốn đi không? "
* * *
Văn phòng tổng tài công ty giải trí Thiên Tinh, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục sẫm màu đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, từ phía sau nhìn lại, chân dài, dáng người cao lớn, thập phần khí chất.
Người ở đầu dây bên kia nghe xong thì cảm thấy rất cạn lời:" Bùi tổng, khi nào thì cậu có thể đem wechat của mình trở thành một phần mềm để giao tiếp với xã hội vậy? Tôi gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy mà cậu cũng không xem sao? "
Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên:" Cái nào là cậu? "
Người ở đầu bên kia điện thoại tức giận:" Cậu không biết ai là tôi? Cậu không biết ghi chú sao? "
Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh đẩy nổi:" Ai bảo weixin của cậu không dùng tên thật. "
" Người trẻ bây giờ tên weixin ai còn dùng tên thật chứ! "
Người đàn ông:"... "
Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên lạnh đi vài độ:" Nói trọng điểm.'
"Ồ, chính là chương trình tạp kỹ mới của công ty cậu, Vân Cảnh tìm đến tôi, tôi đồng ý với anh ta rồi."
"..."
"Bởi vì hôm nay ở sân bay tôi gặp được Vân Miên, nói thật thì cô ấy thay đổi rất nhiều, cậu là ông chủ của cô ấy chắc cũng đã gặp qua rồi, Bùi Thanh Việt, làm người không nên quá nhỏ nhen, bắt nạt mỹ nữ thì tính là bản lĩnh gì chứ."
"Tôi bắt nạt cô ấy khi nào?"
"Cậu mua lại công ty, trở thành ông chủ trực tiếp của cô ấy, căn bản chỉ muốn trả thù cô ấy, cô ấy bởi vì tiểu bạch kiểm mà hủy bỏ hôn ước với cậu."
Trịnh Ngọc Châu đợi một lúc cũng không thấy đối phương trả lời: "Không nói lại là bởi vì bị tôi nói trúng rồi à."
"Không." Bùi Thanh Việt bình tĩnh nói "Tôi đang nghĩ làm sao để làm sập phòng làm việc của cậu, cậu nói thêm một câu nữa thì kế hoạch tôi cũng nghĩ xong rồi."
"..."
Nghĩ đến chuyện Bùi Thanh Việt làm cái gì cũng có thể kiếm tiền, Trịnh Vũ Châu vội vàng chuyển đề tài "Dù sao thì cũng là chuyện đấy, tôi phải đi tham gia cái chương trình tống nghệ kia."
Người đàn ông đứng trước cửa sổ quay người lại, lộ ra khuôn mặt, ngũ quan tuấn tú có chút thư sinh, tướng mạo so ra còn đẹp hơn so với nam nghệ sĩ trong giới giải trí.
Anh im lặng vài giây rồi dứt khoát cúp máy: Cậu nằm mơ tương đối nhanh đấy.
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Thanh Việt ngồi xuống, nhấp vào baidu, chậm rãi gõ: Làm thế nào để sửa đổi ghi chú wechat.
Lúc này, thư ký gõ cửa: "Bùi tổng."
Bùi Thanh Việt thu nhỏ trang web lại, bình tĩnh ngước mắt lên: "Sao vậy?"
Thư ký bước vào, thành thật báo cáo: "Người đại diện của Phong Minh hỏi công ty gần đây có sắp xếp hoạt động gì mới không."
Bùi Thanh Việt sắc mặt không chút thay đổi: "Ăn cơm mềm nhiều rồi bây giờ đến đường cũng không biết đi à."
"Các hoạt động tạm dừng, đưa họ đến lớp để học một lớp tư cách nghệ sĩ và tư cách người đại diện."
Thư ký: "Vâng."
Anh ta tiếp tục báo cáo công việc: "Vừa rồi Vân Miên lên hot search bởi vì giá trị nhan sắc của cô ấy, nhưng cô ấy bị anti fan hắc, nhưng Phong Minh đã đăng weibo cue cô ấy, hiện tại sự việc đã được giải quyết rồi."
Lần này Bùi Thanh Việt rất lâu không có phản ứng.
Thư ký: "Bùi tổng."
Anh ta luôn cảm thấy Bùi tổng có vẻ không được vui lắm.
Bùi Thanh Việt:"Gửi cho tôi chi tiết về sự việc này.'
Thư ký đáp ứng.
Đợi đến khi thư ký đi ra ngoài, Bùi Thanh Việt cau mày, nhớ lại những lời vừa rồi.
Cuối cùng anh lại nhấn vào trang web, đóng trang web tìm kiếm trước đó đi, sau đó lại tiến hành tìm kiếm: Hot search là gì? Nhan trị là gì? Q là gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi tổng: Một người đàn ông không ngừng học hỏi.