Chương 4

Chương trình tống nghệ này có tên là 'Tốc độ cuộc sống', được quay ở vùng ngoại ô tỉnh phía nam, vì đều là nghệ sĩ trong một công ty nên mọi người đi cùng nhau, Vân Miên đến sân bay thì ba người còn lại đã đến rồi.

Vân Miên là Hứa Ngọc đặc biệt đi đón, bởi vì cô cảm thấy đại tiểu thư này có lẽ không biết những nghệ sĩ sẽ đi cùng mình, vì vậy cần chào hỏi trước.

Cho nên bây giờ Vân Miên đối với mọi người cũng có chút hiểu biết, đều là nhưng người đã từng gặp ở phòng họp trước đó.

Bạch Lệ Sinh là ca sĩ đã từng gặp trước đó, người đàn ông trưởng thành đẹp trai ở bên cạnh tên là Lâm Côn, là một diễn viên có xuất thân chính quy, bởi vì trước kia đã xúc phạm phía tư bản nên vẫn luôn không nhận được tài nguyên gì tốt. Cái cậu thiếu niên được ông chủ trước ký hợp đồng bởi vì vẻ ngoài đẹp trai của cậu thì tên là An Đinh.

Hôm nay ở sân bay có rất nhiều máy ảnh và fan, chắc là đến tiếp ứng.

So sánh thì có chút chua xót, rõ ràng nhóm nghệ sĩ Bạch Lệ Sinh cũng đã ra mắt được mấy năm rồi, nhưng cho dù họ có đứng đó thì cũng giống như những người bình thường, cho dù vẻ ngoài của họ có thu hút ánh nhìn của một vài qua đường, nhưng cũng chỉ là dừng lại nhìn một chút mà thôi.

Nhưng Vân Miên thì khác, khi cô xuất hiện dường như mang theo cả ánh hào quang.

Chỉ cách đó không xa có rất nhiều fan hâm mộ đã ngoái đầu nhìn cô.

Dù sao thần tượng của mình còn chưa có tới, những fan này liền quay ra bình luận: "Cô gái này xinh quá."

Hôm nay Vân Miên mặc một chiếc áo khoác ngoài to, bên trong mặc chiếc váy cashmere màu be, khăn quàng cổ cô đã bỏ ra tùy tiện khoác lên tay, dáng người cao ráo, khí chất ấn tượng, hôm nay cô có trang điểm nhẹ cộng thêm vẻ ngoài, thế là đủ làm cho cô nổi bật giữa đám đông.

Những nhóm fans quanh năm lăn lộn trong giới giải trí đều có một ánh mắt rất tinh tường, máy quay hướng thẳng vào mặt Vân Miên: "Với ngoại hình này mà ở trong giới giải trí thì có thể đánh bại rất nhiều người. Chẳng lẽ là nghệ sĩ mới của công ty nào đó sao?"

"Đây chắc là nghệ sĩ rồi, cho dù là bình hoa thì tôi cũng nguyện ý xem."

Vân Miên trước kia thường đi lối đi cho khách VIP, có đôi khi cũng bị các phương tiện truyền thông chụp ảnh, bị lọt vào ống kính của người hâm mộ không phải là không có kinh nghiệm, cô đã quen với việc đó.

Cô trực tiếp đi đến trước mặt mấy vị tiền bối, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, em đến muộn."

Hứa Ngọc đã chào hỏi trước với ba người còn lại rồi, bọn họ bất kể có nổi tiếng hay không thì khi ở bên ngoài nhất định phải giữ hình tượng, lại nói Vân Miên đã thay đổi rất nhiều, không nên dùng định kiến trước kia để đánh giá người khác.

Vì vậy cho dì không muốn gặp nhau đến mức nào thì bây giờ vẫn phải giả vờ vui vẻ.

Lâm Côn là người lớn tuổi nhất và bình tĩnh nhất ở đây, cũng là người mở lời trước: "Tuyết rơi đường trơn, an toàn là trên hết."

Anh bất động quan sát Vân Miên, trong những năm nay ở trong giới giải trí anh đã gặp rất nhiều người rồi, Vân Miên bây giờ quả thực rất khác so với trước kia, từ trong ra ngoài đều tỏa ra một sức hút riêng.

Nếu thật sự là thay đổi thì là một điều rất đáng quý.

Vân Miên cười nhẹ.

Anh Đinh khịt khịt mũi, nhưng cũng không trực tiếp nói ra cái gì.

Dư quang có thể thấy được có fan đang chụp ảnh Vân Miên, cậu ta càng không phục: Nông cạn! Nói cái gì mà chỉ cần nhìn mặt cũng được, nếu biết được chị ta đã làm những gì thì khuôn mặt này mấy người cũng không nhìn thêm được nữa đâu! Sớm muộn gì cũng hối hận!

Những fan hâm mộ này vẫn đang nhỏ giọng bàn tán.

"Mấy người không thấy tiểu nam sinh bên cạnh chị gái nhỏ kia cũng rất đẹp trai sao?"

"Còn có người đàn ông kia nữa, sao tôi cảm thấy mặt của mấy người đó rất quen nha, nhưng không nhớ được là đã gặp ở đâu."

"Nếu quen mặt thì có khi nào cũng là người trong giới giải trí không? Vừa rồi cũng thấy họ mang nhiều hành lý như vậy, là vội lịch trình sao?"

"Người ôm đàn guitar kia là Bách Lệ Sinh." Một cô gái mắt đột nhiên mở to "Tôi đã nghe bài hát của cô ấy trước kia, giọng hát rất hay nhưng không phải là một ca sĩ nổi tiếng!"

"Nói như vậy thì bọn họ thực sự là nghệ sĩ sao?"

Cuộc thảo luận này những người ở bên đây không nghe thấy.

Sự chú ý của Vân Miên đều tập trung trên người Bách Lệ Sinh, 'Giọng hát ca sĩ' rất nhanh sẽ bắt đầu ghi hình, nếu vẫn không quyết định được thì tài nguyên này thật sự rất lãng phí.

Bách Lệ Sinh đeo cây đàn trên lưng, cúi đầu, cô ấy thật sự là một nhân vật hướng nội trầm lặng.

Cảm nhận được ánh nhìn, cô ấy ngẩng đầu lên.

Vân Miên bị bắt gặp cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn cười với đối phương: "Hôm đó em nghe thấy chị hát ở phòng nghỉ."

Bách Lệ Sinh sửng sốt một lúc, cũng có chút bất an.

Đại tiểu thư này bình thường cũng không có giao lưu gì, sẽ không vì nghe một bài hát mà bắt đầu làm khó mình đấy chứ, vậy cô ấy sẽ làm gì..

"Nghe rất hay."

Đang căng thẳng suy nghĩ thì lại bị một giọng khích lệ ôn nhu đột nhiên cắt đứt, Bách Lệ Sinh lập tức ngồi thẳng người lên, hai mắt mở to, nhất thời ngẩn ra.

Theo thói quen làm việc trước kia làm Vân Miên hiểu được nói chuyện thì phải nói vào trọng điểm, cho nên hỏi lại: "Nếu trong tháng này có cơ hội, có thể nghe lại không?"

Chúa ơi, không nghe nhầm đó chứ.

Đại tiểu thư không những không tức giận mà còn muốn nghe cô hát nữa?

Bách Lệ Sinh nhất thời không kịp phản ứng lại, ngơ ngác gật đầu: "Được."

Vân Miên thể hiện: "Vậy sau này hi vọng chúng ta chung sống vui vẻ."

Cả người Bách Lệ Sinh ngơ ra, đối với nụ cười xinh như hoa của Vân Miên thì mỹ sắc lúc nào cũng chiến thắng, hoàn toàn quên mất nguyên tắc 'tránh xa Vân Miên, không đến gần, không khıêυ khí©h' mà mình đặt ra trước kia.

Cô cũng mím môi: "Chung sống vui vẻ."

Vân Miên cẩn thận quan sát cô ấy, thực ta trong lòng đại khái cũng có tính toán, sợ Bách Lệ Sinh không giỏi ăn nói, nhìn qua cũng không có dã tâm gì.

"Được rồi, đều làm thủ tục xong rồi." Hứa Ngọc mang theo vé máy bay của mọi người đến, phát cho từng người "Bùi tổng đã sắp xếp trợ lý cho mọi người, ngày mai người sẽ tới tổ, đến lúc đó nếu không hài lòng thì nói lại với tôi."

"Bùi tổng thật tốt." An Đinh tràn đầy hâm mộ "Không ngờ một người hồ già* như em mà cũng có trợ lý."

糊咖: Hồ già, cao cà phê, ngụ ý những thứ mà bỏ thì thương mà vương thì tội, chả ngon nghẻ gì.

"Không trân quý cơ hội, sau này cậu sẽ trở thành trợ lý đấy." Hứa Ngọc không tức giận "Mặc dù phải quay chương trình tống nghệ nhưng việc học của cậu cũng không được bỏ dở, trợ lý chính là người chuyên môn giám sát cậu thôi."

An Đinh: "..."

Vân Miên nghe được lời này thì nhớ đến trước kia lúc mình còn đi học, cha mẹ nuôi cũng cử người giám sát cô, cho nên cô cũng có chút đồng cảm với An Đinh.

Bắt gặp ánh mắt của Vân Miên, An Đinh cau mày: "Sao chị lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?"

Vân Miên suy nghĩ một lúc, dựa trên nguyên tắc em trai thì phải được chăm sóc, bèn nói: "Tôi đang nghĩ, nếu cậu có câu nào không biết có thể hỏi tôi."

Dù sao trong chương trình này cô cũng không cần phải biểu hiện điều gì, rất thoải mái.

Hỏi chị? Chị chỉ là một học tra bỏ học giữa chừng, vẫn còn mặt mũi nói à.

An Đinh tức giận đến đỏ mặt: "Chị, chị đang coi thường ai đấy."

Vân Miên:?

Cô chỉ nói thật thôi mà.

"Được thôi." Cô không thèm để ý, cười nói: "Cứ coi như tôi chưa nói gì đi."

Nhìn thái độ thờ ơ của cô An Đinh còn khó chịu hơn lúc trước.

"Vân Miên." Hứa Ngọc thở dài "Tuy rằng biết được dự định sau này của em, nhưng chương trình này vẫn cần mọi người sống chung hòa thuận với nhau đấy."

Vân Miên nhận lấy đồ của mình, gật đầu: "Em biết rồi."

Đột nhiên một trận huyên náo truyền vào trong tai mọi người: "A a a! Trịnh ca! Trịnh ca!"

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy fan hâm mộ đang vây kín, có fan cầm biển tiếp ứng, trên đó ghi tên Trịnh Vũ Châu, xem ra nhân vật chính thực sự đã đến rồi.

Mọi người có thể nhìn thấy lờ mờ người đàn ông đang được một nhóm vệ sĩ hộ tống bước ra, trên người mặc áo khoác lông vũ màu đen, đeo khẩu trang, đội mũ.

An Đinh xúc động nói: "Đây là ảnh đế đó."

Hứa Ngọc: "Đừng nhìn nữa, tranh thủ cơ hội, mọi người cũng có thể làm được."

An Đinh quay sang nhìn Lâm Côn nói: "Anh Lâm, sau này anh cũng có thể trở thành ảnh đế như vậy, đến lúc đó nhớ ủng hộ em nhé."

Trong mắt Lâm Côn hiện lên chút buồn đành bất đắc dĩ cười nói: "Được."

"Đi thôi, chuẩn bị lên máy bay rồi."

Vân Miên không quen thuộc cũng không có hứng thú với ngành giải trí, vì vậy cô nhanh chóng xoay người đi theo Hứa Ngọc đến cổng đăng ký.

Chỉ là người hâm mộ ở đây quá nhiều, quá đông đúc nên di chuyển có chút khó khăn.

Quản lý của nam diễn viên vẫn đang giữ trật tự: "Mọi người đừng chen chúc, giữ trật tự, đừng cản đường những hành khách khác."

Vân Miên đi cuối cùng, trong nhóm fan hâm mộ kia có người bị đẩy và ngã lên người cô, chân cũng bị giẫm mấy lần.

Cô liền đưa tay ra đỡ: "Cẩn thận."

Fan hâm mộ này chính là cái người cầm máy ảnh vừa rồi, cô ấy lập tức quay đầu nói: "Thật xin lỗi!"

Khi thấy Vân Miên cô nàng mấp máy miệng, mặc dù không đúng chỗ nhưng nhìn ở khoảng cách gần này chị gái nhỏ trông rất xinh đẹp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, ôi..

Vân Miên thấy cô gái ngây người ra thì cười hỏi: "Đã đứng vững chưa?"

"Vững, vững rồi! Cảm ơn cô."

"Vậy tôi bỏ tay ra nhé." Vân Miên chậm rãi buông tay mình ra.

Fan nọ cẩn thận hỏi lại: "Tôi cũng giẫm phải cô, cô không sao chứ?"

Hứa Ngọc chú ý tới động tĩnh ở bên này, vội vàng quay lại bảo vệ người mình: "Vân Miên, có chuyện gì vậy?"

Lúc này một giọng nam trầm ấm cũng truyền đến: "Cô không sao chứ?"

Xung quanh dường như yên tĩnh lại, Vân Miên lúc này mới nhận ra rằng ảnh đế kia đã đi đến đây từ lúc nào, có lẽ đã phát hiện ra sự việc nhỏ ở chỗ này nên cố tình hỏi.

Vân Miên chỉnh lại quần áo, lắc đầu: "Không sao."

Mỗi bước đi của cô trông rất đẹp, được giáo dục tốt.

Trịnh Vũ Châu ngẩng đầu nhìn những fan hâm mộ xung quanh mình: "Mọi người đừng chen lấn, chúng ta tìm một chỗ ít người, từ từ nói."

Các fan lập tức đáp ứng: "Vâng, ca ca!"

Fan hâm mộ giẫm lên chân Vân Miên cũng liên tục xin lỗi: "Là tôi không tốt, thật xin lỗi cô."

Cô ấy cho rằng Vân Miên cũng là một nghệ sĩ nên không muốn làm cô phật lòng, nếu không fan của đối phương đến áp đảo thần tượng của cô thì xong đời.

"Không sao." Vân Miên đứng sang một bên nhìn người nọ mỉm cười, sau đó nhìn về phía ảnh đế vẫn luôn quan sát cô khẽ gật đầu chào hỏi.

Sau đó cô quay sang nói với Hứa Ngọc: "Chị, chúng ta đi thôi."

Hứa Ngọc dẫn cô thoát khỏi đám đông, lo lắng hỏi: "Giày của em.. không vấn đề gì chứ?"

Một đôi giày của Vân Miên bằng hai tháng lương của cô đấy, vì vậy phải hỏi kỹ.

Vân Miên không để ý đến những chuyện này, cảm thấy buồn cười: "Chỉ là bị giẫm lên chút thôi."

Hứa Ngọc cảm thấy khác quá, trước kia đừng nói chỉ là giẫm một chút, người ta chạm vào một góc áo cô cũng đã bị mắng đến gió đầy đầu.

Ở bên này, Trịnh Vũ Châu thật không dễ dàng mới lên được xe, người đại diện lại tỏ vẻ không bằng lòng: "Rõ ràng đã đủ loạn rồi, cậu lại còn phải quay lại chen một tay vào nữa."

Trịnh Vũ Châu ậm ừ, uể oải nói: "Nhìn cô ấy có chút quen."

Quản lý cau mày: "Trịnh Vũ Châu, ở sân bay tùy tiện gặp phải một người xinh đẹp là cậu liền cảm thấy quen mắt à."

Ai cũng không biết Trịnh Vũ Châu là một nhan cẩu chính hiệu, nghĩ lại vẻ đẹp của người phụ nữ đó ở sân bay, quản lý lập tức cảnh giác: "Cậu đừng gây chuyện đó."

"Có thể gây chuyện gì được chứ?" Trịnh Vũ Châu trợn mắt nhìn anh ta "Trước đây Vân Cảnh tới tìm tôi, nói có thể cho em gái của anh ta chút đất diễn trong kịch bản mới của tôi."

"Ông chủ của tập đoàn Vân Thị à?" Người quản lý nghi hoặc "Tôi nhớ danh tiếng của em gái anh ta không tốt lắm, cho dù có quan hệ cá nhân thì cũng đừng lấy điện ảnh ra làm trò cười, nhưng hai người có quan hệ gì thế?"

Trịnh Vũ Châu: ".. cái người ở sân bay vừa rồi, chính là em gái của anh ta."

Anh đã xem ảnh, nhưng người vừa rồi không giống người trong ảnh lắm, khí chất hoàn toàn khác biệt, vốn dĩ còn không dám chắc nhưng khi đến gần nghe thấy người quản lý của cô gọi lúc đó mới khẳng định.

Nhưng quản lý của anh nói đúng, với thân phận hiện tại của anh, những cảnh quay trong phim cũng không phải là chuyện nhỏ.

"Tôi không có đồng ý." Anh trầm ngâm nói "Nhưng hiện tại tôi đang cân nhắc một đề nghị khác."

"Đề nghị gì?"

"Lộ diện trong chương trình tạp kỹ kia của em gái anh ta."

"..."

Quản lý sắp bị bức đến điên rồi "Không phải cậu nói không tham gia chương trình tạp kỹ sao? Chương trình mà cái cô Vân Miên kia tham gia thì có nội hàm gì chứ, cậu đừng đánh mất giá trị bản thân như vậy chứ."

Trịnh Vũ Châu tặc lưỡi: "Anh gấp cái gì chứ, cái chương trình kia là tài nguyên của Bùi Thanh Việt, hiện tại Bùi Thanh Việt là ông chủ của Vân Miên."

"Bùi Thanh Việt sao lại bắt đầu gia nhập giới giải trí thế?"

"Chuyện này anh không biết đâu." Ánh mắt Trịnh Vũ Châu trở nên hứng thú, tinh thần hiển nhiên cũng tốt hơn "Bùi Thanh Việt là vị hôn phu trước kia của Vân Miên, Vân Miên vì một anh chàng nghệ sĩ nghèo mà hủy hôn ước với anh ta, cho nên anh ta mới mua lại các công ty rách kia, cái người với tính cách cổ lỗ sĩ bủn xỉn kia không biết đang ủ mưu kế gì nữa."

Nói đến chuyện bát quái thì anh đây cũng rất nhiệt tình: "Cốt truyện này chẳng phải thú vị hơn kịch bản sao?"

Người quản lý: "..."

Cho nên cậu đây là muốn là quần chúng ăn dưa tuyến một sao?

Lúc Vân Miên đang nhắm mắt dưỡng thần trên máy bay thì một loạt ảnh của cô đã được lan truyền trên mạng internet.

Cái vị fan kia là một đại fan của Trịnh Vũ Châu, lúc trở về thì đem toàn bộ ảnh trong máy đăng lên.

Sui Sui Nian: Hôm nay ra sân bay đón ca ca tôi đã gặp được một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, dịu dàng chết mất, khí chất của cô ấy cũng hạ gục tôi mất rồi!

Bức ảnh đăng kèm là lúc Vân Miên bước ra khỏi đám đông, khăn quàng cổ đang vắt trên tay, cô mặc áo khoác dài váy dài, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, lúc này cô hơi nhìn lên và mỉm cười dịu dàng.

Fan của ảnh đế đều là fan sự nghiệp, lúc bình thường cũng thích ngắm các soái ca mỹ nữ, cho nên những bức ảnh này được đăng lên rất nhanh liền được chia sẻ lại.

"Chết tiệt, hai tiếng vợ này tôi xin phép gọi trước!"

"Bạn không có vợ sao? Gọi vợ tôi làm gì chứ?"

"Này, sao tôi cảm thấy cô ấy có chút quen nhỉ.."