Trong phòng hội nghị trên tầng hai của công ty giải trí Thiên Tinh.
"Thay đổi ông chủ mới đối với mọi người cũng là một cơ hội mới, cơ hội sẵn sàng đưa tới cửa, cái gì bản thân có thể cầm đến tay thì đừng có trốn tránh, công ty không phải chỗ xóa đói giảm nghèo, sẽ không nâng đỡ những người vô dụng."
Hứa Ngọc mặc một thân âu phục màu trắng, đứng trước màn hình chiếu, liếc mắt nhìn các nghệ sĩ phía dưới: "Đều đã biết hết chưa?"
Ngay khi vừa dứt lời, cửa phòng hội nghị vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Ngọc: "Mời vào."
Cánh cửa bị một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp đẩy ra, sau đó một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
Mọi người trong phòng họp ngẩng đầu nhìn lên, nhưng ngay sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ sững sờ, mắt thường cũng có thể nhìn ra được.
Nữ nhân đứng ở cửa thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, làn da trắng như sứ, cho dù không trang điểm cũng đã xinh đẹp diễm lệ, lúc này trong mắt cô hiện lên ý cười, đến nốt ruồi ở đuôi mắt cô cũng trở lên linh động.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu trắng, đầu đội một chiếc khăn màu gạo, mái tóc xoăn màu nâu tùy ý xõa ra sau lưng, phong thái đoan trang dịu dàng.
Trong đầu mỗi người chỉ có một suy nghĩ: Kỳ lạ, khuôn mặt nhìn có chút quen thuộc đấy, nhưng cũng không giống những người đã từng biết lắm.
"Vân Miên?" Hứa Ngọc là người phản ứng đầu tiên, lông mày càng cau chặt lại: "Sao cô lại tới đây?"
Là Vân Miên! Người liếʍ cẩu cao cấp đó ư.
Mọi người ngầm dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, sợ nhìn lại sẽ bị vị đại tiểu thư này chọc giận, người này không thể đắc tội.
Vân Miên đang đứng ở cửa nhạy bén cảm nhận được bầu không khí đang dần thay đổi trong phòng họp, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, vẫn còn lấy điện thoại ra, bấm vào: "Tin tức trong nhóm, hai giờ chiều họp."
Thật ra cô không có thói quen đến muộn, bây giờ còn chưa tới hai giờ, không ngờ mọi người đã bắt đầu rồi.
Hứa Ngọc: "..."
Ánh mắt Hứa Ngọc càng thêm phức tạp: "Cô còn đọc tin tức trong nhóm nữa sao?"
Đúng là không ai ngờ đến việc cô sẽ đến tham gia cuộc họp, vì vậy khi thấy những người khác đến đủ cuộc họp liền bắt đầu.
Những người khác đều vểnh tai lên nghe ngóng: Đúng vậy a, đại tiểu thư bình thường nhìn thấy chúng tôi đều cảm thấy chúng tôi không cùng đẳng cấp, cư nhiên giờ lại hạ mình đọc tin tức trong nhóm?
Vân Miên: "Ừm."
Không muốn lãng phí thêm thời gian, Hứa Ngọc quay người nói: "Đã đến rồi thì ngồi xuống đi."
Hứa Ngọc không muốn náo loạn đến mức chuẩn bị chia tay cũng không vui, nhưng Vân Miên đã tìm được một chỗ, cởϊ áσ khoác ngoài lặng lẽ ngồi xuống.
Bên trong cô mặc một chiếc áo len dày màu trắng, làm cả người trông mềm mại rất nhiều.
Gặp quỷ rồi sao.
Hứa Ngọc chưa bao giờ thấy Vân Miên mặc áo khoác ngoài, ngay cả trong mùa đông tuyết rơi cô cũng phải mặc váy ngắn ra đường khoe dáng chứ đừng nói đến việc không trang điểm mà ra ngoài.
Vì thế lúc vừa rồi nhìn qua chưa kịp nhận ra đó là ai.
Hứa Ngọc nói: "Tiếp tục."
Lần họp này chủ yếu nhằm mục đích tái phát triển cho các nghệ sĩ, xét thấy Vân Miên cũng ở đây, Hứa Ngọc lại tóm tắt lại một lần.
Công ty giải trí nhỏ này cũng đang trên bờ vực sắp lụi tàn rồi, dưới trướng chỉ có một nghệ sĩ nổi tiếng cũng là do được được ông chủ o bế, những nghệ sĩ khác nghe ngóng được chuyện thì cũng nhanh chân tìm đường mới, ông chủ thất vọng liền đem công ty bán đi.
Ông chủ mới làm việc rất nhanh, sau khi biết được tình hình của công ty lập tức đầu tư một chương trình tống nghệ cho các nghệ sĩ còn lại tham gia, để họ có cơ hội làm lại từ đầu.
Mọi người ai cũng không có nhiệt lượng, cũng không tìm được công ty mới nên đành ở lại, nghe được kế hoạch tiền đồ tương lai thì rất nghiêm túc.
Trong đó có một mỹ nữ có khuôn mặt tròn, lo lắng hỏi: "Nhưng đây là chương trình tống nghệ đề tài sinh hoạt, tôi là ca sĩ, Lâm ca thì là diễn viên, cần biểu hiện thế nào?"
"Thời gian một tháng mà mấy người không biểu hiện ra được chút gì gọi là sức hút cá nhân sao?" Hứa Ngọc nói "có tật xấu gì thì giấu đi cho tôi, đều là người trưởng thành rồi chút chuyện này cũng không hiểu sao?"
Nói xong, ánh mắt chị ta lại rơi trên người Vân Miên.
Ở đây vẫn còn một người không hiểu.
Vân Miên ở công ty không được người ta yêu thích, bởi vì phía sau cô có chỗ dựa, vẫn luôn tự làm theo ý mình, cho dù vào trong giới giải trí được hai năm rồi, không phải không có tác phẩm đen nào, mà là một đống, muốn quản cũng quản không được.
Đầu Hứa Ngọc cũng tê hết cả lên, may mắn là Vân Miên dù có bị hắc thì cũng là bị hắc ở tuyến thứ một trăm tám mươi, vì vậy cũng không tạo ra vết nứt nào lớn.
Nhưng.. Hứa Ngọc nhìn Vân Miên đang lặng lẽ ngồi đó, cảm giác hiện diện vẫn tương đối mạnh.
Vân Miên cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, nghi hoặc ngước mắt lên: "Sao vậy?"
"Vân Miên." Hứa Ngọc gõ gõ bàn "Cô chuẩn bị tiền bồi thường trước đi."
"Tiền bồi thường." Vân Miên khẽ cau mày "Tại sao?"
Biểu cảm trên mặt cô vốn dĩ lúc nào cũng ôn hòa, nhưng giờ phút này cái cau mày này lại khiến người ta cảm thấy bị áp bức, Hứa Ngọc luôn có cảm giác giống như bản thân mình đang báo cáo công việc vậy.
Hứa Ngọc: "Chương trình tống nghệ này, cô muốn tham gia?"
Vân Miên trầm mặc vài giây, lông mày liền dãn ra, cười cười nói: "Tại sao không?"
Những người khác vốn đang giả vờ không thấy cô, nhưng khi nghe đến đây thì không thể ngồi yên được nữa. Người nói lần này là một anh chàng tầm mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng, tướng mạo cũng không tồi nhưng tính khí có chút cáu kỉnh của tuổi thiếu niên.
Cậu ta đột nhiên quay đầu lại nói: "Chị muốn tham gia?"
Giống như không nhìn thấy sự phản đối trắng trợn của cậu ta, Vân Miên vẫn nhẹ giọng nói: "Trong hợp đồng đã viết hoạt động do công ty chỉ định không được từ chối mà không có lý do đó sao?"
Thiếu niên: "Trước kia chưa từng nghe đến chuyện sắp xếp cho chị.."
Hứa Ngọc ngắt lời: "An Đinh."
An Đinh đành phải ngậm miệng, nhưng cậu ta thật sự không muốn cùng đại tiểu thư này tham gia chương trình tạp kỹ, bình thường đã rất khó để chịu đựng được tính tình kỳ lạ của cô, nếu mặt đối mặt trong một tháng thì cậu ta điên mất!
Không phải Vân Miên trừ những hoạt động liên quan đến Phong Minh thì không quan tâm đến những thứ khác sao?
"Phong Minh không xuất hiện ở chương trình này." Hứa Ngọc rõ ràng cũng biết phải nói thế nào với Vân Miên "Địa vị của anh ta khác với mấy người."
Đúng vậy, nghệ sĩ duy nhất của công ty cũ được xem là có chút nổi tiếng, chính là Phong Minh, còn là đại tiểu thư Vân Miên dùng một tay đưa lên.
"Anh ta thì có quan hệ gì với tôi?" Vân Miên thản nhiên nói giống như không hề quen biết người này "Tôi chỉ là không muốn bồi thường hợp đồng mà thôi."
Tiền cũng không phải là gió thổi là đến, nói nộp là nộp.
Không khí trầm mặc bao trùm phòng họp.
Kể chuyện cười sao, chuyên gia liếʍ cẩu Phong Minh bây giờ lại nói mình với anh ta không có quan hệ gì.
Vân Miên vẫn thoải mái ngồi đó: "Có vấn đề gì sao?"
Không có chuyện gì mới là vấn đề lớn nhất đó.
Quên đi, hắc hồng cũng là hồng, Hứa Ngọc cũng không thể cứ như vậy mà tước đoạt cơ hội của người khác: "Tan họp, có chuyện gì thì tìm tôi."
Vừa nói xong, trừ Vân Miên thì mọi người đều lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp, giọng nói của An Đinh vẫn còn truyền từ xa đến: "Cái quỷ gì vậy chứ. Nếu chị ta đi thì chương trình này bị bôi đen chết mất."
"Nghĩ rộng ra một chút, hắc hồng cũng là một loại nhiệt lượng."
"..."
Người bị thảo luận vẫn đang ngồi ở chỗ của mình, trên mặt không có chút tức giận hay khó chịu nào, thậm chí nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại còn mỉm cười.
Hứa Ngọc cảm thấy Vân Miên đã thay đổi rồi, rõ ràng mới chỉ một tháng không gặp nhưng phong thái quanh người cô như biến thành người khác, nếu là bình thường thì lúc này đã cãi nhau, chia tay trong không vui rồi.
Điều mà Hứa Ngọc không biết chính là Vân Miên thực sự đã đổi thành người khác rồi.
Ngay khi Vân Miên tỉnh dậy vào hôm nay cô đã xuyên vào quyển sách thăng cấp của nam chính này.
Cô vốn dĩ là một cô nhi được nhận nuôi, được thừa hưởng nền giáo dục ưu tú, gia đình vốn định để cô kế thừa gia sản, nhưng mấy năm trước cha mẹ nuôi của cô đã sinh được đứa con của riêng mình, cho nên vẫn luôn có ý định hợp pháp hóa tài sản, muốn đưa cô ra khỏi gia đình, có thể là liên hôn, hoặc cũng có thể là chuyện khác.
Cho nên xuyên sách cũng tốt.
Chỉ là nguyên chủ trong cuốn sách này có chút khó diễn tả.
Nguyên chủ vốn là con gái gia đình danh gia vọng tộc, nhưng lại vì theo đuổi nam chính Phong Minh mà bỏ học tiến vào giới giải trí, bất chấp sự phản đối của gia đình, nhưng sự nghiệp cũng không mấy thuận lợi.
Gia đình đưa cho cô những tài nguyên nào thì quay người cô lại đưa những tài nguyên đó cho Phong Minh, trừ Phong Minh thì ai cũng phớt lờ, bản thân một đường bị bôi đen.
Về sau bởi vì ghen tị với một số nữ nghệ sĩ thân thiết với Phong Minh, cô lợi dụng địa vị của mình để điên cuồng trả thù, cuối cùng khiến tập đoàn Vân Thị phá sản, bản thân thì rơi vào vũng bùn, tai tiếng.
Còn Phong Minh thì đạp lên cô cuối cùng đi đến địa vị cao sang, cũng không thèm nhìn mặt nguyên chủ nữa, cảm thấy cô không có tự trọng.
Vân Miên không hiểu làm thế nào mà một người như vậy lại có thể làm nam chính, cũng không hiểu tại sao nguyên chủ lại bỏ nhiều tiền như vậy cho một kẻ đê tiện.
Vân Miên đoán rằng cô có thể đã trở thành một nhân vật có linh hồn nhất trong số những nhân vật qua đường trong cuốn sách này.
Sinh mệnh phải được trân trọng, vì vậy cô sẽ sống tốt, vì vậy cô mới mở xem tin tức trong nhóm sau đó đi đến đây.
Lúc này, thứ cô nhận được trên điện thoại lại là tin nhắn của Phong Minh.
Cuộc trò chuyện giữa hai người rất ngắn, đều là nguyên chủ nguyện ý giao tài nguyên của mình cho anh ta, chỉ có lúc đưa tài nguyên thì Phong Minh mới trả lời lại.
Cuộc đối thoại dừng lại ở ngày hôm qua nguyên chủ đưa tài nguyên mới cho anh ta.
Nguyên chủ: "Anh trai em đưa cho em chương trình tống nghệ thể loại ca hát, ngày mai em đưa hợp đồng cho người đại diện của anh, chương trình này rất phù hợp với anh đó."
Sau đó là câu trả lời vừa nhận được từ Phong Minh: "Lần sau đừng làm như vậy nữa, chúng ta là bạn bè, cô như vậy tôi rất khó xử."
Vân Miên cười ra tiếng, cái vị nam chính này thật sự thú vị.
Quy tắc bất thành văn trong các cuộc giao dịch là quyền lực và tình cảm, đến anh ta thì ngược lại, tình cảm thì Phong Minh không nhận nhưng tài nguyên thì không từ chối cái nào.
Cô liền trả lời lại: "Không có lần sau."
Sau khi gửi đi, cô chỉ cần bỏ ghim và xóa người này.
Cô làm việc gì cũng chú ý tới đường lùi, Phong Minh này là cái gì vậy chứ?
"Còn chuyện gì sao?" Thấy cô không đi Hứa Ngọc lại gần "Sáng nay tôi nghe nói người đại diện của Phong Minh bóng gió nói lại có tài nguyên mới, là hợp đồng cô đưa đến sao?"
"Không phải." Vân Miên cất điện thoại, ngước mắt lên, ánh mắt cong cong hỏi: "Tôi là đến họp thuận tiện hỏi xem hợp đồng của tôi khi nào hết hạn."
Nhìn qua thì rất dịu dàng, một chút tính khí bá vương cũng không có.
"Hợp đồng của cô? Vẫn còn nửa năm nữa." Hứa Ngọc cảm thấy có chút không đúng lắm "Cô muốn chấm dứt hợp đồng sao?"
"Ừm, tôi muốn trở về học tiếp để lấy bằng tốt nghiệp."
Nửa năm, cũng không tính là dài.
Hứa Ngọc nói: "Cô muốn chấm dứt hợp đồng thì có thể bồi thường rồi rời đi bất cứ lúc nào."
Dù sao chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, đại tiểu thư này vi phạm hợp đồng rất nhiều lần rồi, lần nào mà chả trực tiếp ném tiền ra.
Vân Miên cười nhạt nói: "Chị, sao lúc nào cũng bảo tôi bồi thường hợp đồng thế, tôi cũng không phải máy in tiền."
Hứa Ngọc kinh nhạc nhìn sang, Vân Miên vậy mà lại gọi mình là chị?
Vân Miên ngày hôm nay thật sự rất kỳ lạ.
Hứa Ngọc hỏi: "Một tháng không gặp, em gặp phải chuyện gì sao?"
Vân Miên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì cả, chỉ là em nghĩ thông rồi, con người đều phải trưởng thành, không phải sao?"
Hứa Ngọc ngẩn ra, đây là lời mà Vân Miên có thể nói ra sao?
"Đúng." Một lúc lâu sau, Hứa Ngọc mới hoàn hồn: "Em nghĩ thông rồi thì cũng tốt, cũng tốt."
Chẳng trách thay đổi nhiều như vậy, người này không liếʍ cẩu nữa thì vẫn là người bình thường được nhỉ? Bản thân vẫn là một mỹ nữ xinh đẹp, vì vậy mới nói yêu đương vào là não không dùng được mà!
"Thật sự là nghĩ thông rồi?" Hứa Ngọc có chút không chắc chắn hỏi "Nhưng gần đây công ty thực sự không có tài nguyên nào liên quan đến chương trình tạp kỹ thể loại ca hát."
"Tài nguyên là của em." Vân Miên quay đầu, khẽ mỉm cười "nhưng sẽ không đưa cho anh ta, sau này cũng sẽ không."
Lúc này, trên người cô có một loại tự tin của những người ở địa vị cao, tạo cho người ta một áp lực vô hình.
Hứa Ngọc sớm đã nhìn không quen việc Phong Minh đã chiếm tiện nghi của người khác lại còn làm ra vẻ ngoan ngoãn, thanh cao, chị ta hỏi lại: "Vậy em trực tiếp nhận sao?"
Sáng nay lúc nghe được tin Hứa Ngọc đã đi điều tra, chương trình tống nghệ này tên là 'Giọng hát ca sĩ', là một chương trình tạp kỹ ghi lại các hoạt động của ca sĩ.
Tổ sản xuất đều là những chế tác lớn, chi phí đầu tư cao, chưa kể còn có nhiều tiền bối trong đó.
Phải nói rằng, vị đại tiểu thư này có chút không đáng tin cậy nhưng mỗi tài nguyên mà cô ấy có thì đều rất đáng tin, nếu không thì sao Phong Minh lại có thể nổi tiếng nhanh đến như vậy.
Chỉ là Hứa Ngọc chưa nghe qua Vân Miên hát bao giờ.
Vấn đề này Vân Miên cũng chưa nghĩ tới, cô lắc đầu: "Em sẽ suy nghĩ lại."
Thứ nhất, mặc dù cô có học về thanh nhạc nhưng không phải là ca sĩ, thứ hai cô biết ngành giải trí không dễ vào.
Hứa Ngọc: "Được, vậy em nhất định phải suy nghĩ cho kỹ đấy."
Thật hiếm khi Vân Miên có tính tình tốt, dễ nói chuyện như hôm nay, Hứa Ngọc nói "Bây giờ em đã suy nghĩ minh bạch rồi, vậy thì tạm thời tham gia chương trình tạp kỹ của công ty để tăng thêm chút nhiệt lượng đi."
Vân Miên không nói.
Thực ra cô đến hỏi về thời hạn kết thúc hợp đồng là có nguyên nhân, trước khi xuyên đến đây cuộc sống của cô bị cha mẹ nuôi chi phối, chưa từng sống cho bản thân mình, cho nên chỉ muốn sau khi bản thân chấm dứt hợp đồng sẽ sống một cuộc sống cho riêng mình.
Không nghe thấy âm thanh đáp lại, Hứa Ngọc quay đầu gọi: "Vân Miên."
"Ừm." Vân Miên cười cười: "Em có chừng mực."
Hứa Ngọc dùng giọng điệu được tô dưỡng đến chuyên nghiệp của mình nói: "Con người ông chủ mới cũng không tồi, công ty có cơ hội phát triển."
"Chị, chị cũng biết vì sao em lại tiến vào trong vòng này." Vân Miên lắc đầu, ôn nhu nói "Bây giờ em nghĩ thông rồi, bản thân cũng không thích hợp với nơi này."
Cũng đúng, không truy Phong Minh nữa thì ở lại để bị bôi đen sao?
"Cũng đúng." Hứa Ngọc cười nói "Những gia đình kiểu như bọn em vẫn nên quay về kế thừa gia nghiệp là tốt nhất."
Vân Miên cũng híp mắt, cười thành tiếng, cả người nhẹ nhàng thư thái: "Em là muốn trở về."
Trở về thăm người nhà của cô ở đây.