Chương 2

"Cái gì gọi là không có lần sau?"

Người đại diện của Phong Minh, Sâm Đằng vẫn đang đợi Vân Miên mang hợp đồng tới, nghe nói cô đã đến công ty nhưng vẫn không thấy người, bây giờ nghe Phong Minh nói cái gì mà không có lần sau, Sâm Đằng đột nhiêm cảm thấy có điềm gở.

Phong Minh nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong văn phòng làm việc, có chút không kiên nhẫn: "Em làm sao mà biết được chứ."

"Không biết thì cậu cũng không biết đường mà đi hỏi sao? Gần đây cậu có được mấy hoạt động chứ."

Phong Minh thản nhiên nói: "Không phải nói ông chủ mới tới đó sao, hiện tại em là trụ cột của công ty, anh ta có tài nguyên thì đương nhiên sẽ biết phải giao cho ai trước."

Lời này xác thực có chút đúng, fan của các nghệ sĩ ở Thiên Tinh cộng lại cũng không bằng fan của Phong Minh, nhưng không biết vì sao, hiện tại mấy nghệ sĩ mờ nhạt kia đều có chương trình rồi, mà ông chủ mới lại mãi không tìm tới Sâm Đằng.

Sâm Đằng không muốn từ bỏ bất kỳ cơ hội nào: "Tài nguyên mà Vân Miên đưa là tài nguyên bình thường à?"

Phong Minh cuối cùng cũng có chút phản ứng, mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: "Vậy là muốn em đi tìm cô ta sao?"

Nữ nhân kia ngoại trừ có tiền, một chút ưu điểm cũng không có, nếu không phải vì tài nguyên thì anh ta cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc với con người đó.

Khi bước chân vào trong giới, anh ta không quyền không thế đã phải bất lực im lặng rất lâu, nếu không thì ngay từ đầu đã không gia nhập một công ty nhỏ như vậy, nếu có người coi tiền như rác tự nguyện cho bạn lợi dụng thì dại gì mà không ôm chặt, nhanh chóng leo lên chứ. Hơn nữa, Vân Miên lại là một người coi tiền như rác nhưng không được thông minh cho lắm, không cần anh ta phải bỏ ra bất cứ thứ gì.

Sâm Đằng: "Gửi tin nhắn hỏi xem."

Phong Minh không nói, trực tiếp đưa điện thoại qua, dáng vẻ muốn thì anh đi mà nhắn.

"Bình thường cậu rắc cho cô ta chút ngon ngọt.." Sâm Đằng tìm đến khung chat với Vân Miên, nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Lần sau đừng như vậy nữa."

"Không có lần sau."

Sâm Đằng: "?"

Không phải là cái ý mà anh ta đang nghĩ đến đấy chứ?

Anh ta nhanh chóng gõ vài chữ: "Vân Miên, nghe nói em đến công ty rồi."

Biết dừng đúng chỗ, lưu lại một bậc thang, rất tốt.

Khoảnh khắc tin nhắn được gửi đi, một dấu chấm than màu đỏ nhảy ra.

"Đối phương đã bật xác minh bạn bà, bạn và đối phương chưa phải là bạn bè.."

Sâm Đằng hai mắt trợn to, lập tức ném trả điện thoại: "Phong Minh!"

"Lại sao nữa thế."

Sâm Đằng tức giận: "Dậy mau, Vân Miên đã xóa cậu rồi!"

* * *

Hứa Ngọc đưa cho Vân Miên chi tiết của chương trình tống nghệ: "Nội dung cụ thể của tiết mục."

Vân Miên trước kia sẽ không quan tâm cũng không nhận những việc như thế này, cũng không biết nên làm thế nào, hiện tại mới bù đắp.

"Vất vả rồi." Vân Miên cầm lấy lật ra xem, cũng không có vấn đề gì lớn.

Bởi vì là công ty tạo cho cơ hội, thực tế thì cũng không đầu tư nhiều tiền, nên trước khi hợp đồng hết hạn những chuyện nên làm Vân Miên cũng vẫn sẽ làm.

Hơn nữa sau này cô cũng không cần lộ diện, cũng không cần cơ hội, trong chương trình tống nghệ về đề tài cuộc sống này chỉ cần làm những gì mình muốn là được, cũng không tồi, sau khi tham gia chương trình này xong thì cũng không có hoạt động gì khác nữa.

Hứa Ngọc nhìn cô ngồi đó xem xét chi tiết, cảm thấy cả người nhẹ nhõm như người mẹ già cuối cùng cũng thấy con mình trưởng thành vậy: "Em thực sự không nghĩ đến việc gia hạn hợp đồng sao?"

Vân Miên có thể tiến vào trong vòng, ngoại hình thì không cần phải nói đến, hiện tại thay đổi một phong cách khác chắc chắn sẽ là mỹ nữ nổi bật trong vòng. Với khuôn mặt này, chỉ cần không đi tìm chết thì chắc chắn sẽ có nhân khí.

"Không cân nhắc." Vân Miên kiên định lắc đầu "hiện tại em có chuyện quan trọng hơn cần phải làm."

Cô muốn cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp, bù đắp cho sự hối tiếc của mình.

"Được." Hứa Ngọc mang cô đi ra ngoài "Mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi cho tốt, tuần sau chị đến đón em."

Hai người đi đến tầng hai, đi ngang qua phòng nghỉ, chợt nghe thấy có người đang hát.

Trước kia Vân Miên bị bắt tham gia rất nhiều các lớp học nghệ thuật, thanh nhạc là một trong những số đó, vì vậy cô có thể nghe ra được người này có nền tảng rất tốt, giọng hát cũng rất xuất sắc.

Cô vô thức dừng lại, liếc nhìn sang, người ở bên trong đang vừa đánh đàn vừa hát.

Hứa Ngọc cũng nhìn thấy: "Đây là Bách Lệ Sinh, cũng có thể coi là sư tỷ của em, vừa rồi mọi người đã gặp nhau, người quản lý trước đã rời đi, tạm thời được phân cho chị."

Vân Miên nhớ lúc vừa rồi ở trong phòng họp là cái người nói chỉ biết hát kia.

Cô thật lòng nói: "Chị ấy hát rất hay."

"Đúng là hát không tệ." Hứa Ngọc gật đầu, dùng vẻ chuyên nghiệp bình luận "cô ấy gia nhập từ sớm, nhưng dung mạo chỉ ở mức bình thường, tính cách hướng nội, không chủ động, vẫn luôn bị vùi lấp. Chỉ hi vọng lần này cô ấy có thể xuất đầu lộ diện."

Có một vài điều mà Vân Miên không hiểu, cô hỏi: "Ca sĩ lẽ nào không phải là cần có tác phẩm sao?"

"Mặc dù là như vậy, nhưng giới giải trí bây giờ không giống như ngày xưa nữa, người người tranh giành, bởi vì không có cơ hội, không có bối cảnh nên dù có tài năng thì cũng bị chôn vùi." Hứa Ngọc thở dài "Thiên lý mã thì cũng cần có Bá Lạc*."

Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

Vân Miên nghĩ đến người nữ trợ lý trước kia công ty đã tìm cho mình. Cô ấy từng tâm sự: Hàng năm trong số rất nhiều sinh viên tốt nghiệp ra trường không thiếu người đến từ các trường đại học nổi tiếng, ai cũng muốn có một công việc tốt, nhưng số lượng công việc tốt thì có hạn, nhiều người không có quan hệ hoặc cơ hội không đến nên buộc phải chọn con đường khác.

Cô ấy nói: "Cảm ơn Vân tổng trong vô vàn hồ sơ đã chọn ra tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để ngài biết rằng sự lựa chọn của ngài là đúng."

Vân Miên trước kia cũng được xem như thuận buồm xuôi gió từ khi còn nhỏ, tuổi còn trẻ vừa tốt nghiệp thì gia nhập công ty, cũng từ khi đó cô mới biết hóa ra trong xã hội còn có rất nhiều người đang gặp khó khăn, cũng chỉ thiếu một cơ hội.

"Cách nghĩ này." Vân Miên chớp chớp mắt nhìn cô ấy "Chương trình 'Giọng hát ca sĩ', chị nói xem em có nên làm Bá Lạc của Bách sư tỷ không?"

Hứa Ngọc: "!"

Cô còn chưa có khống chế được biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt mình, cũng không để ý gì nữa mà hỏi luôn: "Em nói cái gì?"

"Chẳng phải cần tham gia chương trình tống nghệ với sư tỷ sao?" Vân Miên cũng không có nhanh như vậy mà ra quyết định, cô vẫn lưu lại một đường "Để em xem xét trước đã."

"Vân Miên, hãy suy nghĩ kỹ." Hứa Ngọc biết chương trình đó đại biểu cho điều gì, nếu thật sự đưa cho Bách Lệ Sinh thì thật sự là một cơ hội tái sinh tốt hơn so với chương trình tạp kỹ về sinh hoạt kia.

"Đồ tốt thì nên dành cho những người xứng đáng." Tâm trí của Vân Miên luôn luôn thanh tỉnh, cô vừa nghe giọng hát từ trong phòng truyền đến vừa cười nói "Em cảm thấy chị ấy rất phù hợp, nhưng chị, chị tạm thời đừng nói gì với chị ấy."

Hứa Ngọc biết ý của cô, là muốn kiểm tra lại xem Bách Lệ Sinh có thực sự là người thích hợp hay không: "Chị sẽ không nhiều lời."

Vân Miên gật đầu, cũng không có quấy rầy người trong phòng, lặng lẽ rời đi.

Hai người chưa đi được bao xa thì lại gặp phải hai người khác.

Hứa Ngọc cau mày, theo phản xạ nhìn sang Vân Miên.

Nhưng Vân Miên vẫn bình tĩnh đi qua, như thể không nhìn thấy.

Sâm Đằng nhìn thấy Vân Miên trước, bởi vì Vân Miên thực sự quá chói mắt, anh ta còn nghĩ là nghệ sĩ mới mà ông chủ mới vừa ký được hợp đồng, cho nên nhìn nhiều thêm một chút, sau đó phát hiện người này vậy mà có chút quen mắt.

"Vân Miên?"

Lúc Sâm Đằng gọi, Vân Miên đã đi được vài bước rồi, cô quay đầu lại, vẻ mặt thản nhiên: "Có chuyện gì sao?"

Thanh âm này cũng làm Phong Minh nãy giờ luôn tỏ ra bất cần cũng phải ngẩng đầu nhìn lên, khi ánh mắt rơi trên người Vân Miên thì đột nhiên dừng lại.

Người phụ nữ trước mặt xinh đẹp dịu dàng, khí chất xuất chúng, đây là Vân Miên sao?

Sâm Đằng hoàn hồn, đẩy Phương Minh đi về phía trước: "Nghe nói hôm nay cô đến công ty nhưng mãi vẫn không gặp mặt được."

Trên khuôn mặt Vân Miên xuất hiện nụ cười, trông càng trở nên xinh đẹp hơn.

Tất nhiên cô biết hai người này là ai, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian để ý đến những người không quan trọng.

Cô không nhanh không chậm nói: "Công việc của chúng ta không có chỗ nào cần gặp mặt trao đổi cả."

Sâm Đằng đột nhiên bị mắc kẹt, thầm nghĩ: Cô có công việc sao? Công việc của cô chẳng phải là xoay quanh Phong Minh à?

Nhưng anh ta không để lộ suy nghĩ này ra ngoài, chỉ nói: "Vậy sao, nhưng cô không phải là bạn bè của Phong Minh à? Cậu ấy nghe nói cô đến công ty liền tới chào hỏi, phải không Phong Minh?"

Phong Minh hiểu ý liền nhíu mày, đến khi định thần lại thì liền nhìn Vân Miên nói: "Ừm."

Lời trong lòng Hứa Ngọc như muốn tuôn hết ra ngoài, đại tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng lại bị lừa nữa nhé!

Lúc này Vân Miên mới tập trung vào người Phong Minh, mặc dù nam chính cũng được gọi là có chút đẹp trai, nhưng không đẹp đến mức khiến cô phải kinh ngạc, nhân phẩm thì thôi đi.

"Hóa ra cách chào hỏi của anh lại dùng kiểu 'Ừm'." Cô cười nhẹ "Vậy tôi biết rồi, còn có chuyện gì không?"

"..."

Phong Minh cảm thấy cô đang nói bóng gió mình, Vân Miên hôm nay làm sao vậy? Bề ngoài thay đổi thì không nói, vậy mà không có vồ vập xông lên?

"Đã lâu không gặp." Phong Minh mở miệng, vẫn là hỏi "Cô có phải trượt tay đem tôi xóa đi rồi không?"

Hứa Ngọc: "..."

Thậm chí còn xóa phương thức liên lạc! Làm đẹp lắm!

"Đã lâu không gặp." Vân Miên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, rất thẳng thắn nói: "Là tôi xóa, nhưng không phải trượt tay."

Dự cảm không lành đã thành sự thật, Sâm Đằng nhanh chóng nở nụ cười: "Giữa bạn bè với nhau có chuyện gì không thể bình tĩnh nói chứ? Sao lại thành khó xử thế này?"

"Anh lại sai rồi." Vân Miên vẫn giữ nụ cười trên môi, nói "Tôi và anh ta không phải bạn bè."

Từ đầu đến cuối cô dường như không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Phong Minh, mà không được tự nhiên là hai người Phong Minh kìa.

Những lời này khiến sắc mặt của Phong Minh khó chịu, ánh mắt trầm xuống: "Cô nói cái gì?"

"Tôi nói sai gì sao?" Vân Miên nói "Tôi đối với anh từ đầu đến cuối thái độ đều rất rõ ràng, tôi không muốn làm bạn bè với anh, nhưng anh không tiếp nhận, bây giờ tôi không muốn tiếp tục nữa, vậy thì đương nhiên là quan hệ gì cũng không có rồi."

Cô không phủ nhận những gì mình đã làm trước đây nhưng cũng vẫn phải vạch ra một ranh giới rõ ràng.

Vân Miên kiên định nói: "Phong Minh, anh cũng là người trưởng thành rồi, tại sao lại làm bạn với người thích mình trong khi mình thì không thích người ta? Điểm giới hạn này anh không biết làm sao để phân định sao?"

Oh shit!

Cái người liếʍ cẩu này từ khi nào lại biết nói chuyện như vậy? Người phụ nữ khí chất tự tin quanh thân này là ai chứ?

Sâm Đằng kinh ngạc không nói nên lời, thậm chí còn không biết phản bác lại thế nào.

"Cho nên tôi xóa kết bạn với anh rồi, hy vọng sau này anh có thể giữ khoảng cách với tôi." Vân Miên nói một cách rõ ràng dứt khoát.

Trong đầu Sâm Đằng đang suy nghĩ về tài nguyên, theo bản năng nói: "Cho nên hôm nay cô nói không có lần sau nghĩa là.."

Vân miên có chút kinh ngạc nhìn anh ta, cảm thấy rất buồn cười: "Tài nguyên của tôi, tôi không muốn cho nữa, có vấn đề gì sao?"

"Hay là anh cảm thấy tôi thật sự là một kẻ coi tiền như rác, vẫn có thể cam tâm tình nguyện làm một cỗ máy tài nguyên cho mấy người?" Vân Miên hỏi lại "hay người tự coi là bạn bè như các người đã cho tôi được cái gì?"

Sâm Đằng sắp không nhịn được nữa rồi: ".. Lời này của cô."

Vân Miên bĩu môi: "Cho nên tôi mới không tìm mấy người đòi lại đồ đó, đây đã là sự khoan dung lớn nhất của tôi rồi."

Ánh mắt Phong Minh phức tạp: "Cô thật sự nghĩ như vậy?"

Hôm qua vẫn còn chào buổi sáng ca ca, hôm nay quay mặt liền không nhận người, đây là kế sách gì mới chứ?

"Tôi nghĩ thế nào có liên quan gì đến anh, anh đem vị trí của mình làm rõ ràng là được." Vân Miên không muốn nhìn anh ta thêm nữa "Chị, chúng ta đi thôi."

Hứa Ngọc bị cái người quanh thân tỏa ra hào quang này làm cho mê muội, trên khuôn mặt nhịn không được mà nở nụ cười: "Đi, đi!"

Sau khi nhìn bóng lưng của hai người biến mất, Sâm Đằng tức giận nhìn Phong Minh: "Tôi đã nói với cậu bình thường đừng xem người ta như kẻ ngốc rồi, bây giờ thì hối hận chưa."

Phong Minh trầm mặc không nói, trong lòng luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng: "Qua một đêm cô ta thật sự có thể từ bỏ sao?"

"Đừng nghĩ nữa! Mau tìm biện pháp xem xem phía ông chủ mới rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra."

Sau khi từ công ty đi ra, tận mắt chứng kiến cảnh Vân Miên chọc tức đám người Phong Minh, Hứa Ngọc bây giờ nhìn Vân Miên chỗ nào cũng cảm thấy tốt, hỏi: "Sáng nay tuyết rơi nhiều quá chị không có lái xe đến, bây giờ chị gọi xe cho em trước nhé?"

"Không cần đâu, em lái xe đến." Vân Miên nói "Em đưa chị về."

Hứa Ngọc ngồi lên xe rồi mà vẫn chưa hết kinh ngạc, đại tiểu thư không chỉ không cần tài xế, mà còn tự mình lái xe đưa cô về nhà nữa chứ!

Cô cảm thấy Vân Miên thay đổi thật sự là long trời lở đất, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nhịn được, nói: "Vừa rồi biểu hiện của em rất tốt."

Vân Miên cong môi, cũng không nói nhiều.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Vân Miên vang lên.

Nhìn thông báo cuộc gọi đến, tim Vân Miên đập lệch một nhịp, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng.

"Anh của em." Hứa Ngọc liếc nhìn một cái, tùy miệng nói "Sao lại không nghe thế? Người nhà em đối với em rất tốt."

"Vâng."

Nhân lúc dừng đèn đỏ, Vân Miên nhấn nút bluetooth trả lời.

Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia không có nhiệt độ gì, cũng trực tiếp biểu đạt: "Ngày mai về nhà, mẹ không được khỏe."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Vân Miên vẫn còn chưa mở miệng nói chuyện..

Chuyện này có chút khó khăn à nha.