Chương 9:

Tiết Phóng Quân tức muốn giậm chân, nhưng đối phương lại giống như bịch bông vậy, có đánh đấm gì cũng không được:"Ta không hiếu thắng, ngươi nói hươu nói vượn, rõ ràng là ngươi gây chuyện..."

Trương công công thấy thế, nhẹ giọng khuyên giải an ủi hắn: "Điện hạ không cần để ý. Nô tài thấy Tam công tử mới được Giang đại nhân đón về, nên không hiểu quy củ kinh thành lắm, cũng không có ý xấu, chắng qua là......"

Lão ăn nói mập mờ, đều đang ám chỉ Giang Quyện không hiểu quy củ.

Người trong cung hay có thói nịnh nọt, chèn ép kẻ yếu, chưa nhắc tới việc danh sách quà tặng, Tiết Phóng Quân lần này tới rõ ràng là để gây sự, Tiết Phóng Ly lại không ngăn cản, thái độ vô cùng rõ ràng, vì vậy Trương công công tranh thủ dìm Giang Quyện một chút nhằm lấy lòng Tiết Phóng Quân.

Ngừng lại một chút, Trương công công lại nói: "Lại nói một chuyện nữa, hôm nay là ngày đại hỉ, Tam công tử ăn mặc giản dị như vậy hình như có chút không thích hợp?"

Tiết Tòng Quân sửng sốt một chút, đúng thế, gã lại vui vẻ, rất kiểu căng mà mỉa mai: "Nhà ai thành hôn mà lại mặc một thân nhạt màu như ngươi?"

Giang Quyện: "?"

Này cũng đúng?

"Ngươi có phải hay không cố ý?”Tiết Tòng Quân mượn đề tài: "Ngươi không biết Ngũ ca ta thân thể không tốt sao? Cho dù hôn sự hơi vội vàng, nhưng ngươi ăn mặc nhạt nhòa như vậy, lỡ mang tới điềm xui xẻo có phải là không tốt hay không?"

Tiết Tòng Quân mồm miêng liên tục mấp máy, ào ào mà nói, một lúc lâu cũng không thấy Giang Quyện hé răng, gã cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng hòa được một ván.

Trên thực tế, Giang Quyện căn bản không tính toán chấp gã.

Y rất oan, thật sự là oan ức.

Từ lúc xuyên thư y đã mặc như vậy rồi, bảo y phải làm sao?

Trời đất bao la kim chủ lớn nhất, Giang Quyện không rảnh dạy dỗ đứa ngốc, y đang suy nghĩ nên giải thích với Tiết Phóng Ly như thế nào

"...... Ta không nghĩ nhiều như vậy."

Giang Quyện nói chuyện, tay cũng tự nhiên mà nắm lấy ống tay áo Tiết Phóng Ly. Tiết Phóng Ly rũ mắt, thiếu niên nhíu mày, bộ dạng không cao hứng lắm, mang theo chút ảo não, điều này làm y bớt đi một phần vô thực, nhiều thêm vài phần sinh động.

Mà tay áo Tiết Phóng Ly bị y nắm lấy có hơi nhăn nhúm, ngón tay thiếu niên đặt trên nền đen thêu chỉ vàng tựa như sứ trắng vậy.

Tự nhu ủy khuất, mà cũng như làm nũng.

Tiết Phóng Ly nhìn y không tiếp lời.

Tiết Tòng Quân thấy hắn như vậy, hít hà một hơi, lại lập tức che miệng lại.

Người nhưu thế nào sẽ dám động tay với Ngũ ca gã?

Là không cần tay hay không cần mạng?

Tiết Tòng Quân không ưa Giang Quyện, nhưng cũng không thật lòng muốn y bị làm sao, gã muốn nhắc nhở vài câu nhưng còn chút chần chờ. Trương công công thì ngược lại, rất không có ý tốt mà đổ thêm dầu vào lửa: "Tam công tử, hôm nay là ngày đại hỉ, ngài phàm là hiểu biết ít, cũng không tới mức----", vỗ mông ngựa Tiết Phóng Quân xong, lão lại tới lấy lòng Tiết Phóng Ly

Nói còn chưa dứt lời, Tiết Phóng Ly nắm lấy cổ tay Giang Quyện, đôi bàn tay thiếu niên lộ ra từ tay áo, thon nhỏ trắng nõn, còn hơi gập lại.

Quả nhiên, Ngũ ca muốn động thủ.

Tiết Tòng Quân không đành lòng lộ ra chút thương hại, chỉ thấy Tiết Phóng Ly nắm chặt lấy ngón tay Giang quyện sau đó—— nhẹ nhàng đan vào.

Cùng lúc đó, Tiết Phóng Ly chậm rãi mở miệng: "Đủ rồi."

Tiết Tòng Quân: "?"

Không phát sinh cảnh máu me đã tưởng tượng, gã ngạc nhiên mở to mắt.

“Hôm nay ngươi vất vả rồi.”Tiết Phóng Ly ngữ khí bình thường mà nói với Giang Quyện: “Về phòng nghỉ ngơi trước đi."

Giang Quyện không muốn đi lắm, y sợ Lục hoàng tử cùng tên thái giám này nói năng gì đó, đặc biệt là thái giám, rất xấu tính, y đi rồi lát nữa có khi lại phải đội nồi thêm vài ba chuyện: "Ta......"

Tựa hồ biết hắy đang lo lắng cái gì, Tiết Phóng Ly hơi hơi mỉm cười: "Bổn vương tin ngươi."

Nghe hắn nói như vậy, Giang Quyện chớp chớp mắt: “Thật vậy sao."

Tiết Phóng Ly "Ừm”một tiếng.

Giang Quyện nhìn hắn nửa ngày, chắc chắn hắn nói không phải để dỗ mình đi, vui vẻ mà thuận theo: “Vậy thì được."

Tiết Phóng Ly gật đầu, khóe môi còn ngậm cười, hắn một ánh mắt cũng chưa cho hai người kia, chỉ từng từ mà phân phó: "Người tới, đưa Vương phi trở về phòng nghỉ ngơi."

Hắn nói chính là Vương phi, không phải Giang Quyện, càng không phải Tam công tử, Tiết Tòng Quân mí mắt đột nhiên giật giật.

Giang Quyện đã đi xa, Tiết Phóng Ly thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Lục đệ, ngươi hình như đã quên bổn vương sinh thời hận nhất cái gì."

Nói một đoạn, hắn lại nhìn phía Trương công công. Tiết Phóng Ly trên mặt còn mang theo nụ cười, hắn tư thái nhàn tản, ngữ khí thản nhiên, dường như chỉ chỉ đang nói chuyện phiếm: "Các ngươi làm trò trước mặt bổn vương, nói người của bổn vương không có quy củ?"

Tiết Phóng Ly thần sắc bình tĩnh nói: "Thật to gan."