Chương 10:

Ngũ ca hận nhất cái gì?

Tiết Tòng Quân sửng sốt, không bao lâu, gã hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, chính mình nhất thời đắc ý vênh váo, thế nhưng đã chạm vào vảy ngược của Ngũ ca.

Quy củ.

Ngũ ca hắn, trong miệng Hoàng tổ mẫu, là đứa con hoang không hợp quy củ.

"Ngũ, Ngũ ca, ta quên mất...”Tiết Tòng Quân giật giật môi, bị dọa đến quá sức, hắn cuống quít giải thích: "Hơn nữa việc hôn nhân này, Ngũ ca cũng không hài lòng mà? Ta chỉ là, chỉ là......"

Tiết Phóng Ly hỏi gã: "Đó là việc của bổn vương, liên quan gì tới ngươi?"

Tiết Tòng Quân ngập ngừng nói: "Ta, ta......"

Tiết Tòng Quân cực kì sợ bộ dạng cười như không cười của hắn, Trương công công cũng không khá hơn là bao, lão không ngờ mình vỗ mông ngựa lại thành ra vỗ đùi ngựa, nhanh chóng quỳ xuống nịnh nọt:: "Vương gia, ngài đại nhân đại lượng, nói vậy cũng sẽ không để ý ——”Tiết Phóng Ly cười một tiếng, Trương công công thân thể cứng đờ, lập tức đưa tay tự tát mình: "Vương gia tha mạng, là nô tài lắm miệng, là nô tài lắm miệng!"

"Chát, chát, chát ——!"

Âm thanh không ngừng vang lên, Trương công công dùng sức cực lớn, căn bản không dám đυ.c nước béo cò, trên mặt lão đau đến nóng rát, đầu óc cũng choáng váng, nhưng động tác trên tay không dừng lại chỉ một chút.

"Đại nhân đại lượng?”Tiết Phóng Ly thong thả ung dung nói, "Trương công công nhớ nhầm đi, bổn vương từ trước đến nay có thù tất báo."

Trương công công vừa nghe, chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, tay chân đều sử dụng cuống quít bò tới chỗ Tiết Phóng Ly, than thở khóc lóc nói: "Vương gia tha mạng! Tha mạng —— a!"

Tiết Phóng Ly một chân đá văng lão, Trương công công thanh âm cũng biến đổi theo, Tiết Phóng Ly lạnh nhạt nói: "Người tới, đem tên cẩu nô tài này đi cắt lưỡi, sau đó khâu miệng lại, treo lên xà nhà."

Thị vệ nghe lệnh, nhanh chóng tiến lên tróc nã, Trương công công liên tục lui về phía sau, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, bờ vai của lão bị đè lại, Trương công đầy mặt kinh sợ, nói năng không lựa lời: "Vương gia, là bệ hạ phái nô tài tới, là bệ hạ! Nô tài nếu không thể quay về, ngài muốn bệ hạ nghĩ như thế nào?"

Tiết Phóng Ly không dao động, chỉ từ cao nhìn xuống mà nhìn lão, tấm tắc thở dài: "Thật là đáng thương a."

"Một cái nô tài mà thôi.”Tiết Phóng Ly nói: "Phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào à? Bổn vương chỉ là giúp người giáo huấn quy củ."

Giọng nói rơi xuống, Trương công công bị bao vây xung quanh, kiếm quang lóe qua trên mặt lão, lão chân mềm nhũn, mặt xám như tro tàn.

Lão xong rồi.

Tiết Tòng Quân nhìn đến ngây người, Tiết Phóng Ly dường như giờ mới nhớ tới gã, hơi xin lỗi nói: "Lục đệ chính là khách quý, mà nước trà cũng chưa uống một ngụm, là bổn vương chiêu đãi không chu toàn."

Tiết Tòng Quân cả người túng như chim cút, vội vàng xua tay tỏ vẻ không cần, uống cái gì trà, gã hiện tại chỉ nghĩ rời đi.

"Cấp Lục đệ thượng trà”Tiết Phóng Ly lại nhìn như không thấy: "Bổn vương nhớ rõ, mới vừa rồi Lục đệ nói Vương phi một thân mộc mạc, đen đủi."

Tiết Tòng Quân ý đồ biện giải: "Ta đó là......"

Tiết Phóng Ly nâng lên mí mắt: "Chẳng lẽ là bổn vương nghe nhầm?"

Tiết Tòng Quân căng da đầu thành thật trả lời: "Không, không có."

Nha hoàn tiến lên châm trà, Tiết Phóng Ly lại cười nói: "Lục đệ khẩn trương cái gì? Ngồi đi, uống trà."

Tiết Tòng Quân trừng mắt nhìn nước trà, da đầu tê dại.

Nói chuyện một lúc, Trương công công đã bị đem treo ở trên xà nhà, đối diện là chỗ đặt chung trà. Lão đầy mặt là máu, nhìn rất đáng sợ, Trương công công còn đang thống khổ giãy giụa, máu loãng không ngừng nhỏ giọt "Tách”một tiếng, rơi vào giữa ly.

Huyết sắc lan ra, một mảnh màu đỏ tươi.

Tiết Tòng Quân không dám lại chọc Tiết Phóng Ly, gã cứng đờ mà ngồi xuống, hoàn toàn không muốn chạm vào ly trà này.

Tiết Phóng Ly lại bình tĩnh hỏi hắn: "Lục đệ như tại sao không uống trà? Không thích