Giang Quyện đoán không sai, Tiết Phóng quân đúng thật là tới đây tính sổ với y. Gã trợn đủ rồi, hừ lạnh một tiếng quay ra nói với Tiết Phóng Ly: “Ngũ ca, phụ hoàng cũng thật là, loại người gì cũng dám đưa tới phủ của ngươi."
Tiết Phóng Ly không chút để ý mà liếc mắt tới: “Hửm?"
Nếu là thường ngày, Tiết Tòng quân còn lâu mới dám làm càn trước mặt hắn, bởi vì nói thật lúc Tiết Phóng Ly phát điên rất đáng sợ, gã từ bé đã sợ hắn, nhưng hôm nay là tình huống đặc thù.
Tiết Tòng Quân tới là để thay Giang Niệm ra mặt, hơn nữa gã biết việc kết hôn này Tiết Phóng Ly cũng không đồng ý, chỉ là nể mặt mũi phụ hoàng thôi, cho nên Tiết Tòng Quân lần này rất tự tin.
Hắn tức giận bất bình nói: "Mới mấy ngày trước, chỉ mấy ngày trước thôi, Giang Quyện này chỉ vì một chuyện nhỏ mà đẩy Niệm ca- ca ca ruột của y xuống hồ, Niệm ca bị kinh hách lại thêm cả cảm lạnh, tới giờ vẫn chưa khỏi hẳn."
Nói xong Tiết Tòng Quân quay sang nhìn thẳng Giang Quyện, ý đồ từ trên mặt y nhìn ra được một chút chột dạ, kết quả tới khi ánh mắt rơi xuống lại tự làm mình thất thế trước, quên mất ý định ban đầu, mà đằng này Giang Quyện còn rất vô tội mà nhìn gã.
Tiết Tòng Quân: "?"
Người này ở đây làm bộ làm tịch cái gì? Y dựa vào đâu mà bày ra vẻ mặt vô tội như thế?
Sao trên đời lại có người vô sỉ như thế!
Thực tế, Giang Quyện không chỉ vô tội, mà y còn rất đúng lý hợp tình mà vô tội.
Đem Giang Niệm đẩy ngã xuống hồ là Giang quyện ở quá khứ, cùng y bây giờ làm gì có quan hệ.
Tiết Tòng Quân thấy vậy tức giận không thôi, nhưng gã vẫn còn biết chừng mực, chỉ nói với Tiết Phóng Ly: "Ngũ ca, tâm tư của y ác độc như vậy, ngươi vẫn cần cẩn thận một chút."
Nói tới đây, Tiết Tòng Quân nhịn không được nói thầm: "Lớn lên lại tựa như thiên tiên, không dính khói lửa phàm tục"
Vừa dứt lời, Tiết Phóng Ly nhướn mi mắt, cười như không cười mà nhìn chằm chằm gã, Tiết Tòng Quân trong lòng căng thẳng, dựng hết cả lông tơ, suýt thì cắn vào lưỡi, căng da đầu cố gắng nói tiếp: "Ta, ta muốn nói, mối hôn sự này của hai người dù không thành cũng không sao, dù gì phụ hoàng cũng đã nói là tùy theo ý của ngươi."
Đương nhiên, đây không phải nguyên văn lời của Thánh thượng, nguyên văn của ngài là: "—— Đến phủ Ngũ ca ngươi nhìn một chút, kết thúc hôn lễ sẽ là lúc nhận quà, vạn nhất nếu hôn sự không thành con cũng nên nhanh nhẹn nói vài câu, tốt nhất là đừng để Ngũ ca con tức giận."
Hiểu con không ai bằng cha, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng biết tính nết của Tiết Phóng Ly, lường trước được hôn sự này khó kết, nói gì tới Tiết Phóng Quân. Lúc gã đã tới phát hiện hai người đã bái đường xong cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
"Đều tùy theo ý ta?”Tiết Phóng Ly cười một tiếng, tự biết đây không phải nguyên văn, nhưng hắn cũng lười truy cứu: "Bổn vương đã hiểu."
Tiết Phóng Quân khua môi múa mép một lúc, ý chính vẫn là thị uy với Giang Quyện, nhưng nghe vào tai Giang Quyện lại không phải nghĩa này.
Đây là muốn khuyên chúng ta ly hôn à?
Giang Quyện vốn dĩ không muốn chấp Tiết Phóng Quân. Dù sao cũng là vây cánh của vai chính, không nên trêu chọc vào, chủ yếu là Tiết Tòng Quân cáo trạng thì cáo trạng, nhưng lại cứ nói cái gì mà hôn sự không thành cũng không sao, cá mặn cũng không nhịn được.
Giang Quyện sâu kín hỏi: "Lục hoàng tử đã từng nghe qua câu nói? Phá hủy hôn sự của người khác sẽ bị sét đánh chưa."
Tiết Tòng Quân sửng sốt: "Chưa, chưa nghe?"
Giang Quyện gật gật đầu: "Vậy ngươi mới được nghe rồi đó."
Tiết Tòng Quân: "?"
Gã nhất thời không phản ứng kịp, ấp úng mà nói: "Ta hủy cọc hôn sự nào? ta cùng lắm là bảo Ngũ ca ngươi tâm địa rắn rết, Ngũ ca nên trực tiếp đuổi ngươi đi ——”Tiết Tòng Quân nói một tràng, rốt cuộc cũng đã hiểu.
Gã hơi há mồm, mà nghĩ tới sét đánh thì ngậm lại một chút, rất không cam lòng yếu thế mà nói: "Không nói việc này thì không nói, nhưng chuyện ngươi đẩy Niệm ca xuống hồ ta nói sai chắc?"
Chỉ cần Tiết Tòng Quân không nói tới ly hôn, gã muốn nói gì cũng được, Giang Quyện khôi phục bản tính cá mặn, có lệ mà trả lời: “Ừm, ừm không sai "
Tiết Tòng Quân: "......"
Sao gã lại càng thấy tức hơn vậy?
Tiết Tòng Quân hít sâu một hơi, cảm thấy cần phải hòa một ván với Giang Quyện: "Nếu ngươi thừa nhận, vậy thì ngươi xin lỗi cũng không quá đáng lắm đi?"
Giang Quyện nhìn hắn một cái, rất co được dãn được mà nói: "...... Thực xin lỗi?"
Y chỉ kém nước không đem hai chữ "lừa gạt”viết ngay lên trên mặt, Tiết Phóng quân giận muốn chết: "Ngươi xin lỗi ta làm cái quái gì, ta là muốn ngươi xin lỗi Niệm ca!"
Cái nào cũng không được sao, Giang Quyện thở dài, chậm rì rì đáp: "Cùng điện hạ xin lỗi cũng không sai mà. Ta mà sớm được biết tính cách ngươi hiếu thắng như thế đã không cùng ngươi tranh chấp, cứ thành thành thật thật ngồi nghe là được rồi"
Nói xong, Giang Quyện lại một lần nữa vô cùng chân thành mà xin lỗi: “Thật xin lỗi "
Tiết Tòng Quân: "......"
Tiết Tòng Quân: "???"
Tên quê mùa này nói cái quái gì đấy? Y bảo ta hiếu thắng á?