Chương 6:
Không bao lâu, Cao quản sự trở về. Hắn tựa hồ một khắc cũng không dám lưu lại, đi ra ngoài khi một thân mồ hôi lạnh, khi trở về vẫn là cả người mồ hôi, Tiết Phóng Ly tiếp nhận bình thuốc.
Chuyên gia xoa bóp nhân cơ hội này mà né đi, Giang Quyện cúi đầu nhìn, nổi lên tò mò, y nhớ rõ trong sách không miêu tả kỹ rốt cuộc Ly vương mắc bệnh gì, chỉ nói vô pháp chữa khỏi, liền hỏi: "Vương gia, ngài bị bệnh gì vậy?”
Tiết Phóng Ly nuốt thuốc, hầu kết lên xuống vài cái, ánh mắt đột nhiên lạnh đi vài phần.
Bệnh gì sao? Bệnh điên.
Hắn hờ hững mà nhìn Giang Quyện.
Tam công tử Thượng thư phủ không được sủng ái, tính cách nhát gan rụt rè. Hắn lại thấy không phải như vậy.
Gan rất lớn, từ lúc bị đưa vào Ly vương phủ tới giờ, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói.
Muốn gϊếŧ y, dễ như trở bàn tay.
Bất quá......
Tiết Phóng Ly nhớ tới ánh mắt của thiếu niên. Không lý do tràn đầy hăng hái cùng chờ đợi, ánh mắt trong veo tưởng như không nhiễm nổi một hạt bụi trần, nhìn hắn cũng không mang theo một chút bất an hay sợ sệt nào, nhìn chính là nhìn thôi.
Gϊếŧ y, không tới mức phải vậy.
Đuổi đi là được.
Nghĩ vậy, Tiết Phóng Ly chậm rãi mở miệng: "Ho ra máu."
Dược vật có vẻ đã làm giảm bớt cơn đau, Tiết Phóng Ly tiếp tục khoác lên mình vẻ ôn hòa lễ độ, nhưng thái độ lại có vẻ càng xa cách.
Là ho ra máu à.
Giang Quyện mở to hai mắt.
Bệnh tình nặng đến mức ho ra máu, nghe thật nghiêm trọng, khó trách trong sách viết Ly vương thành thân đến ngày thứ hai liền qua đời.
Giang Quyện thở dài, sau đó thật thành thật mà hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, ngài khá hơn chưa, có thể tiếp tục bái đường không?"
"Bái đường xong, ngươi sẽ trở thành người của Ly vương phủ”Tiết Phóng Ly miết nhẹ lọ thuốc, hiển nhiên mà nói: "Bổn vương không còn nhiều thời gian, sợ sẽ ủy khuất ngươi"
"Không ủy khuất.”Giang Quyện chớp chớp mắt, nếu vui sướиɠ làm cá mặn cũng là một loại ủy khuất, hắn thật sự nguyện ý ủy khuất cả đời. Giang Quyện thiệt tình thực lòng mà nói, "Vương gia thanh phong minh nguyệt, là ta trèo cao."
Tiết Phóng Ly liếc mắt nhìn hắn, "Giờ vẫn chưa bái đường, đưa ngươi thả đi, ý ngươi như thế nào."
Đương nhiên không đồng ý, Giang Quyện liều mạng lắc đầu, "Ta nguyện bầu bạn với vương gia cả đời, vương gia còn sống thì ta là người của vương gia, vương gia nếu không còn ta có thể thay ngài thủ vương phủ."
Tiết Phóng Ly: "......"
Hắn cùng Giang Quyện đối mặt, con ngươi thiếu niên đen nhánh một mảnh chân thành. Ngón tay lại gõ nhẹ lọ thuốc vài cái, thật lâu sau, Tiết Phóng Ly nói: "Một khi đã nghĩ vậy, qua vài ngày bổn vương hỏi lại ngươi một lần nữa vậy."
Dứt lời, hắn cúi đầu ho nhẹ vài tiếng, khóe môi thật sự chảy ra vài tia vết máu.
Giang Quyện thấy, thổn thức không thôi.
Haizz, qua được mấy ngày nữa sao, trong tiểu thuyết ngươi đến 3 chương còn không qua nổi.
Người hầu đưa Tiết Phóng Ly chậu vàng ngâm tay, hắn thong thả ung dung mà rửa tay, nước gợn sóng lăn tăn, Tiết Phóng Ly tự nhiên nhớ tới lời Giang Quyện vừa nói.
—— "Ta nguyện bầu bạn với vương gia cả đời, vương gia còn sống thì ta là người của vương gia, vương gia nếu không còn ta có thể thay ngài thủ vương phủ."
Ốm yếu đến mức đi vài bước đã đau ngực thì trụ được bao lâu?
Hắn không tiếng động cười nhạt, tiếng nói thế nhưng lại rất ôn hòa.
"Vậy liền tiếp tục bái đường đi."
Bà mối vừa rồi biết mình vừa dạo qua một vòng Diêm Vương điện, hoảng loạn lau qua loa mồ hôi lạnh trên trán, cất cao giọng hô: "Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê đối bái!"
"Đưa vào động phòng ——!"
Vừa dứt lời, Giang Quyện đột nhiên nhớ tới một điều.
Trong cốt truyện lúc bái đường xảy ra chuyện gì?
—— "Ly vương là một nam nhân sâu không lường được, hắn khiến người ta sợ hãi, càng làm người ta khủng hoảng. Giang Niệm nhớ rõ bản thân mình từ lúc xuống kiệu luôn cúi đầu, không dám nhìn trộm dù chỉ một chút, cả một đường đều kinh hồn táng đảm, đáng sợ hơn là Ly vương trên đường thế mà phát bệnh, Giang Niệm thấy hắn gϊếŧ rất nhiều tôi tớ người hầu, máu chảy thành sông"
Giang Quyện: "???"
Y nhìn Tiết Phóng Ly ôn nhuận như ngọc trước mặt cùng tôi tớ không hao tổn một cọng lông tóc, lại một lần nữa lâm vào mơ hồ.