Chương 5

Chương 5:

Xung quanh đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng bình thuốc gõ vào tay, nhưng mà lắc bao nhiêu lần, Cao quản gia đều không lắc ra thuốc viên, hắn sắc mặt trắng nhợt, nhận ra được một điều.

Không còn thuốc.

Hô hấp của hắn ngừng lại.

"Vương, Vương gia......"

"Đầu ngươi rất đau sao?"

Cao quản sự cùng Giang Quyện đồng thời mở miệng, Cao quản sự vừa sợ vừa giận mà nhìn về phía y —— toàn bộ người bên trong hôn lễ, chỉ có vị Tam công tử này là còn đứng thẳng, Cao quản sự nhất thời không biết nên nói y là dũng cảm đáng khen hay là điếc không sợ súng nữa.

Cả kinh thành ai ai cũng biết, Ly Vương tuy ốm yếu lâu năm, nhưng hắn buồn vui thất thường, lại tàn nhẫn, nếu là gặp phải hắn, lại đúng lúc hắn phát bệnh, liền có thể chờ chết.

Giang Quyện tiếp nhận ánh mắt của Cao quản sự, rất là khó hiểu, đương nhiên, y càng khó hiểu hơn chính là tại sao tất cả mọi người đều quỳ xuống, bất quá điều này cũng không quan trọng lắm.

Chần chờ một lát, Giang Quyện hỏi Tiết Phóng Ly: "Ngươi có muốn ta giúp người xoa bóp một chút không, nói không chừng còn có thể giảm bớt đau đớn đó."

Lúc trước khi làm phẫu thuật tim, Giang Quyện thật ra còn biết một chút Trung y, xác suất phẫu thuật thành công quá thấp, người nhà y luôn cực lực phản đối. Y mỗi ngày ở trong phòng bệnh cái gì cũng không thể làm, đi dạo cũng không thể đi xa, Giang Quyện đành phải tới phòng bệnh cách vách của lão trung y học xoa bóp.

Tuy rằng chỉ học được chút da lông, nhưng mà vẫn có thể giảm chút đau đớn, coi như cảm ơn hắn vừa rồi đỡ y.

Giang Quyện đợi một lúc, thấy Tiết Phóng Ly không đáp lại, còn nghĩ là hắn không tin tưởng mình, lại bổ sung nói: "Ta thật sự sẽ xoa bóp."

Tiết Phóng Ly cuối cùng cũng nhấc mí mắt, tơ máu tưởng chừng như nhiễm đỏ đôi mắt hắn, thống khổ đến mức nào không cần nói cũng biết, hắn nhìn chằm chằm Giang Quyện, mặt không cảm xúc nói: "Được."

"Tách”một tiếng, mồ hôi trên đầu Cao quản gia nhỏ xuống, ánh mắt nhìn Giang Niệm với nhìn người chết không khác gì nhau.

Ai, cũng không biết Tam công tử mà chết, quý nhân trong cung liệu có trách phạt xuống dưới không.

Giang Quyện thả ra lụa đỏ, đem Tiết Phóng Ly ấn ngồi trên ghế,, trong ánh mắt lại tràn đầy lệ khí.

Đột nhiên Tiết Phóng Ly đưa tay lên chạm vào cố y, Giang Quyện không kịp phòng ngừa.

Giang Quyện sửng sốt, "Làm sao vậy?"

Tiết Phóng Ly ngoảnh mặt làm ngơ, năm ngón tay hơi hơi khép lại, định tăng thêm lực thì một hương thơm thoang thoảng tỏa ra.

Mùi thảo dược nhàn nhạt như có như không.

Động tác của hắn chững lại.

Đầu đau thật ra là đến từ phiền muộn trong lòng, bỗng được thứ gì đó làm dịu lại, Tiết Phóng Ly ngửi mũi hương này - hắn vậy mà không chán ghét, còn có một chút yêu thích, dần dần bình tĩnh lại.

Ngón tay Tiết Phóng Ly rất lạnh, Giang Quyện hơi rụt lại, một lần nữa hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Tiết Phóng Ly chạm tới một đôi mắt thiếu niên trong trẻo, ngữ khí bình đạm: "Chỗ này có một nốt ruồi son."

Giang Quyện cúi đầu, nốt ruồi son lại ở ngay cổ y, không nhìn thấy được, tuy nhiên vẫn có chút bất ngờ.

Trùng hợp thật, bản thân y cũng có một nốt ruồi son như vậy.

Giang Quyện lung tung gật gật đầu "À, đúng là có một nốt."

Tiết Phóng Ly thu tay lại, Giang Quyện đứng lên đi vòng ra phía sau hắn, bắt đầu xoa bóp.

Lực đạo của thiếu niên thực nhẹ, tìm huyệt cũng rất chuẩn, thế nhưng cũng không giúp hắn đỡ hơn là bao. Tiết Phóng Ly cũng không ngăn lại, nhẹ khép hai mắt, im lặng tận hưởng mùi hương trên người thiếu niên, lệ khí quanh thân cũng dần tan biến.

Cao quản sự quỳ một lúc lâu, cũng không nghe được tiếng kêu thảm thiết gì, lão thử ngẩng đầu, không nhìn thì thôi, nhìn liền há hốc mồm.

Sao lại thế này?

Vương gia vậy mà không gϊếŧ người?

Cái này không đúng lắm.

Cao quản sự sững sờ ở tại chỗ, ánh mắt cũng dính lại một lúc lâu, Tiết Phóng Ly như có cảm giác liếc lão một cái, Cao quản sự lập tức run rẩy, ngồi phịch xuống đất một cái, tim cũng đập thình thịch.

Tiết Phóng Ly thần sắc mệt mỏi mà mở miệng: "Cút đi lấy thuốc."

Cao quản sự vội vàng đồng ý: "Dạ!"

Lão một đầu đấy mồ hôi lạnh mà đứng lên, quay đầu là chạy, hận không thể cưỡi mây đạp gió mà đi.

Giang Quyện giúp Tiết Phóng Ly xoa nhẹ một lúc, bắt đầu lười biếng, tính toán nói chuyện thay cho động tay "Vương gia, ngài thường xuyên đau đầu sao?"

"Ừm."

Kỳ thật đây là lần đầu tiên Giang quyện giúp người khác xoa bóp, y từ bé đều là được chiều đến hư, hơn nữa thân thể không tốt, người nhà với y nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cũng may tính cách Giang Quyện được dạy dỗ tốt, trừ việc không chịu khổ được ra thì cũng không có thói hư tật xấu gì.

Giang Quyện lại hỏi Tiết Phóng Ly: "Ta xoa bóp có phải hay không cũng không tệ lắm."

"...... Tạm được."

Giang Quyện cảm thấy mỹ mãn.