Chương 13:

Đêm đã khuya.

Cao quản sự cầm theo đền l*иg bước vào Lãnh Phong viện. Về đêm, cả tòa vương phủ liền yên tĩnh không tiếng động, bọn nha hoàn trầm mặc mà hầu đứng ở một bên, chỉ có ca cơ nói liên miên nhẹ xướng.

"Bích nguyệt hàng đêm mãn, quỳnh thụ triều triều tân......"

Tiết Phóng Ly dựa vào trên giường nệm, hắn phát quan của hắn đã tháo xuống, tóc tuỳ ý thả xuống, làn da tái nhợt, đỏ thắm môi sắc, hiện ra vài phần cảm giác quỷ diễm.

"Vương gia......”Cao quản sự nhấc màn mỏng lên, đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Hạ lễ đã đưa tới."

Tiết Phóng Ly lười biếng hỏi: "Y thích chứ?"

Cao quản sự đúng sự thật trả lời: "Nô tài thấy Tam công tử trên mặt tựa hồ chỉ có kinh ngạc, không thấy vui sướиɠ. Người còn sai nô tài đem mấy rương đồ vật này nâng trở về."

Tiết Phóng Ly cười một tiếng, không để bụng: "Ngày mai lại xem."

Giọng nói vừa dứt, hắn động động ngón tay, hướng về phía l*иg ngực Cao quản sự vứt ra mấy cái lá vàng: "Thưởng cho ngươi."

Cao quản sự vội vàng cầm lấy một miếng, dùng hàm răng cắn một chút, lão nhìn dấu răng hiện trên ánh vàng rực rỡ, cười đến không khép miệng được: "Tạ vương gia!"

Tiết Phóng Ly không phản ứng lại lão.

Cao quản sự cầm chắc lá vàng, cũng suy nghĩ xong nên tiêu như thế nào —— lão đã lâu không tới Hồng Tụ các uống rượu, lần này đến phải gọi thêm vài người đẹp tới bồi.

Tưởng tượng đến tốt đẹp, Cao quản sự bất chợt lại nghĩ tới cái gì, vội áp nhộn nhạo trong lòng xuống, nói: "Đúng rồi, Vương gia, còn có một chuyện nô tài đã quên nói."

"Hửm?"

"Nô tài lúc chạy tới, vừa lúc nghe thấy Tam công tử nói......”Cao quản sự sắc mặt cổ quái: "Tam công tử nói Vương gia là người tốt."

"......"

Tiết Phóng Ly động tác cứng lại, ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, hắn bật cười.

"Người tốt."

Đây là lần đầu Tiết Phóng Ly nghe người ta nhận xét hắn như vậy. Đa số là bạo ngược vô thường, tàn nhẫn lang lệ còn hình dung như này với hắn mà nói thật sự là mới lạ.

Càng nghĩ càng cảm thấy có ý tứ, Tiết Phóng Ly mỉm cười hỏi ca cơ đang đàn hát: "Hồng Ngọc, còn ngươi thấy sao, bổn vương có thật là người tốt không?"

Ca cơ bị hắn nhắc tới run run, đàn sai một nốt, nàng căng da đầu nói: "Vương gia, Vương gia tự nhiên là người tốt."

"Ngươi nói dối.”Tiết Phóng Ly thương hại nói: "Sao mà sợ hãi đến vây? Quên mất bổn vương chán ghét các ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo?"

Ca cơ sắc mặt ngày càng trắng, không dám trả lời lại, nàng cuống quýt quỳ xuống, cánh tay đặt một bên run rẩy dữ dội.

Tiết Phóng Ly chậm rãi thu lại nụ cười, không cảm xúc nói: "Nếu ngươi thích quỳ, vậy liền quỳ đi."

Ca cơ ngưng đàn hát, vũ cơ lại không dám ngừng khiêu vũ. Làn váy tầng tầng lớp lớp, Cao quản sự vội vàng đưa mắt ra hiệu với một người đàn tỳ bà trong đó, cứng đờ mà ngồi xuống, không bao lâu, tiếng đàn hát lần thứ hai vang lên.

Tiết Phóng Ly uống mấy ngụm rượu, thần sắc mệt mỏi mà rũ tay xuống, chén rượu "Phanh”một tiếng nện ở trên mặt đất, rượu văng đầy đất, thấm ướt vạt áo phẳng phiu, hắn lại không thèm để ý.

Cao quản sự thấy thế, đi tới một bên đốt hương liệu đã chuẩn bị sẵn.

Đây là hương liệu Tây Vực, có tác dụng an thần, hỗ trợ ngủ ngon.

Âm thanh nhạt dần, khói nhẹ lượn lờ, tùng hương nặng nề, xông rất nồng. Chỉ trong chốc lát, Cao quản sự liền mơ màng sắp ngủ, lão miễn cưỡng cấu mình một cái, nhìn người đang nằm trên giường nệm, Tiết Phóng Ly nhắm lại mắt, nhưng ngón tay lại đung đưa theo nhịp.

—— hương liệu đốt đến thơm nồng, với Tiết Phóng Ly lại chẳng tác dụng được bao nhiêu, hắn buổi tối thật ra toàn là bị hun cho hôn mê, đến sáng lại càng mệt mỏi, không bằng không ngủ.

Cao quản sự không tiếng động thở dài.

Vương gia bọn họ, thường thường đau đầu cũng thôi đi, như thế nào đến ngủ cũng không yên.

Rõ ràng là hậu duệ quý tộc, lại ngày ngày chịu khổ, so với lão còn không sung sướиɠ bằng.

Cao quản sự một lần nữa cảm khái, lại lần nữa cúi đầu, ở một bên ngáp ngắn ngáp dài, cũng không biết Tiết Phóng Ly trên giường đang mở mắt, như suy tư gì mà nhìn chằm chằm lão.

Con người sống một đời đều có sở cầu. Quản sự này của hắn, người khác tránh Ly vương phủ không kịp, lão lại một đầu nhảy vào hố lửa, tất cả cũng bởi vì tính háo sắc.

Còn vị Tam công tử kia thì sao?

Tiết Phóng Ly thất thần mà nghe hát.

Lại là một đêm vô mộng.

Hôm sau.

Xa phu đã chờ bên ngoài phủ từ sớm, lúc Giang Quyện được đỡ lên xe, Tiết Phóng Ly đã an vị, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nam nhân hình như mới tắm qua, đuôi tóc còn hơi ướt. Nghe thấy động tĩnh, hắn nhấc mí mắt lên, thần sắc nhàn nhã mà mệt mỏi: "Đêm qua ngươi ngủ ngon không?"

Giang Quyện không bị lạ giường, y gần như ngả đầu là ngủ, nhưng buổi tối vẫn bị giường cộm tỉnh hai lần, tuy nhiên cái này có thể khắc phục, Giang Quyện trả lời: "Ngủ ngon."

Tiết Phóng Ly gật đầu, lại nhìn y vài lần.