"Công tử! Công tử ———!"
“Lão gia ngài tạm thời tha cho công tử đi, công tử sức khoẻ không tốt, buông tha người đi....."
Tiếng kêu bén nhọn mang theo thanh âm nức nở, Giang Quyện bừng tỉnh từ trong mơ, y còn không kịp phản ứng, đã bị người ta hung hăng kéo một cái, ngã ra đất.
Đau, đau quá!
Đầu óc hỗn độn của Giang Quyện miễn cưỡng thanh tỉnh một chút.
"Giang Quyện ta mặc kệ ngươi đồng ý hay là không, nhưng người phải đến Ly vương phủ chắc chắn là ngươi.”Người đàn ông trung niêm mặc quan phục, vẻ mặt chán ghét nói: "Ngươi đừng quên, ngươi là người đã đem Tiểu Niệm đẩy ngã xuống hồ."
Ly vương phủ? Tiểu Niệm? Hắn đang nói gì vậy?
Giang Quyện càng nghe càng thấy quen tai, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không ổn.
Ngừng lại một chút, trung niên nam nhân liếc qua nha hoàn khóc đến mặt mũi nhem nhuốc "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gả đến Vương phủ, chuyện của ngươi cùng Tiểu Niệm liền coi như chưa từng xảy ra."
Người này ngữ khí khinh miệt, tư thái cũng cao cao tại thượng, dường như việc mình chấp thuận để cho Giang Quyện gả vào Ly vương phủ đã là trời cao ban ân.
Giang Quyện: "......"
Y đã hiểu.
Đây không phải bộ “Sau khi trọng sinh liền thành đoàn sủng”mà em họ giới thiệu tối qua sao.
Lúc ấy y sắp lên bàn giải phẫu, xác suất phẫu thuật chữa khỏi bệnh tim thành công chỉ vỏn vẹn 10%. Giang Quyện ngoài miệng vô lo vô nghĩ, trên thực tế trong lòng vẫn là khẩn trương, y buổi tối trằn trọc không ngủ được, em họ đi theo chăm sóc liền nói: "Anh, em đang đọc tiểu thuyết, bên trong có một tên pháo hôi cùng tên họ với anh, anh có muốn đọc cùng không?"
Dù sao cũng mất ngủ, Giang Quyện liền hỏi em họ tên truyện, pháo hôi ở chương 1 đã kéo đầy thù hận, Giang Quyện nói: "Hiện tại anh mày có nên học thuộc nội dung toàn truyện hay không nhể, phòng ngừa ngày mai có khi lại xuyên thư?"
Em họ cười không thở được, Giang Quyện lại đọc tiếp mấy chương.
《 Sau khi trọng sinh thành đoàn sủng 》 là đam mỹ sảng văn. Mở đầu là vai chính trọng sinh, đời trước An Bình Hầu khuynh tâm với y, nhưng vai chính quyết không để ý, sau này bị hạ chỉ bắt gả cho Ly vương, cuối cùng buồn bực mà chết, trái ngược là vị An Bình Hầu kia, bởi vì thời cuộc rung chuyển mà lại lên làm Đế vương.
Sống lại lần nữa, vai chính nỗ lực xoay chuyển cốt truyện, cũng tiện tay công lược được người cha Lễ Bộ thượng thư, con ông cháu cha cùng trường, cùng với vài vị hoàng tử trong cung, nghiễm nhiên mà trở thành đoàn sủng.
Mà bây giờ, vai chính đã chịu chấp nhận lời thổ lộ của An Bình Hầu.
Vị nhân vật chính này, tên gọi là Giang Niệm, cũng chính là Tiểu Niệm.
Còn vị pháo hôi trùng tên với Giang Quyện, An Bình Hầu từng có một hôn phu, cũng chính là y.
Vai chính chết không gả cho Ly vương, vì vậy cần phải có người thay thế hắn gả đi. Trong bản gốc, vị hôn phu của Giang Quyện ngay lúc này lại yêu cầu y giải trừ hôn ước, y dưới sự tức giận đem vai chính đẩy mạnh xuống hồ, cho nên y phải xui xẻo thay hắn lấy công chuộc tội.
Giang Quyện nghĩ rất nghiêm túc, lông mi buông xuống, trông lại có chút nhu thuận.
Giang thượng thư nhìn đến ngẩn người, ngay sau đó nhíu nhíu mày.
Giang Quyện này, nhìn bề ngoài thành thật, tâm tư lại ác độc.
Giang thượng thư xưa nay coi thường đứa con trai này. Y từ nhỏ đã ở nông thôn, được ông ngoại nuôi nấng, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, lên không được mặt bàn, nếu không bởi vì bệnh tim nghiêm trọng, yêu cầu tìm thầy trị bệnh, Giang thượng thư căn bản không có khả năng muốn đem y nhận về, đứa con trai này, chỉ làm ông thấy mất mặt.
Mà bây giờ, Giang thượng thư thái độ với y lại càng thêm phần phiền chán, nói tiếp: "Đúng rồi, hầu gia vừa tới đây một chuyến. Ngươi sắp gả vào Ly Vương phủ, hắn không tiện gặp mặt ngươi, nhờ ta đưa lại cho ngươi tín vật định tình của hai người, lại thay hắn chuyển lời tới ngươi một câu."
Dứt lời, một khối ngọc bội được ném tới hướng Giang Quyện, Giang thượng thư cũng tiếp tục mở miệng.
"—— Ta với Giang Niệm đã ở bên nhau, hai bên không chung đường. Hôn ước đã giải, ngọc bội cũng không cần lại giữ lại,mong ngươi tự giải quyết cho tốt."
Ngọc bội sắp rơi xuống đất, Giang Quyện cuống quít ôm về trong lòng, nhanh chóng đỡ nó —— từ hôn thì từ hôn, ngọc bội là vô tội, màu sắc xinh đẹp như vậy, ném vỡ thì quá tiếc đi.
Giang thượng thư lại tưởng hắn chưa chết tâm, giở giọng cảnh cáo: "Giang Quyện! Ngọc bội dù có còn hay không?! Sau này ngươi đã là Ly Vương phi, đừng có quấn quýt si mê An Bình Hầu."