Chương 42

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

“Bộ

cậu

không có một chút tế bào hài hước nào sao?” Tống Đàn Vũ không nhịn được bèn xỉa xói.

“Ừm.” Diệp Mặc đứng dậy, sau đó nói, “Anh

không định mặc quần áo à?”

Tống Đàn Vũ lúc này mới chợt nhớ bản thân mình đang trần như nhộng, lại còn bị một đại nam nhân nhìn chằm chằm nửa người trên, rồi cùng ngồi hàn huyên hết nửa ngày với nhau luôn chứ.

Tống Đàn Vũ mặc quần áo tử tế, cùng lúc cửa phòng vang lên, Diệp Mặc đi mở cửa, Tống Đàn Vũ phát hiện bây giờ đúng thật vẫn còn sớm.

Cậu nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc vẫn giữ mặt lạnh nhạt, nói: “Đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó ra ăn sáng.”

Tống Đàn Vũ đi toilet, phát hiện kem đánh răng cũng đã được chuẩn bị từ trước rồi. Đột nhiên cảm giác nam nhân mặt băng sơn nghìn năm này

cũng

rất biết chăm sóc đi.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Lẽ nào đây



thể loại

tự dưng mọc ra một lão công muốn mặt có mặt, muốn tâm được tâm

giống trong truyền thuyết

hay sao, trách không

được

làm việc tỉ mỉ như thế.

Lúc Tống Đàn Vũ đi ra, Diệp Mặc đưa một chén nước với thuốc cho cậu nói: “Giải men.”

Tống Đàn Vũ uống thuốc đàng hoàng, khóe miệng Diệp Mặc khẽ nhếch lên trên một chút.

“Cậu

tên gì?” Tống Đàn Vũ đột nhiên nhớ bản thân mình còn chưa biết tên người này.

“Diệp Mặc.”

Nếu quên, vậy thì chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu.

Tống Đàn Vũ ngẩn người một chút, đứng quan sát tỉ mỉ người này. Cũng vào lúc ấy khi xưa, người này

giống như đúc, tại sao vừa lúc ban đầu cậu lại không nhận ra, dĩ nhiên đây là Diệp Mặc kia chứ.

Nhất thời khó chịu, trực tiếp hỏi: “Cậu

còn nhớ những chuyện lúc còn học cao trung hay không?”

“Nhớ chút ít.” Diệp Mặc cười nói, “Hồi còn cao trung tôi bị chấn thương đầu, rất nhiều chuyện đều đã quên.”

Tống Đàn Vũ có chút buồn bực, quả nhiên không có nhớ kỹ cậu, rõ ràng còn hôn cậu nữa.

Vừa nghĩ tới nụ hôn kia, trong nháy mắt dây thần kinh xấu hổ của cậu tăng cao, mặt không nhịn được liền đỏ như trái cà chua.

“Sao thế?” Diệp Mặc nhìn cậu, quan tâm hỏi, “Sao mặt hồng vậy? Bị sốt à?”

Tống Đàn Vũ không nói gì, chỉ là yên lặng ăn sớm một chút. Đột nhiên có bàn tay đặt lên trán cậu, Tống Đàn Vũ có chút

như gặp mộng

nhìn chủ nhân bàn tay đó.

“Không có bị sốt!” Diệp Mặc nhàn nhạt nói, “Tại sao mặt càng ngày càng đỏ chứ?!”

Tống Đàn Vũ xấu hổ đến

bạo rồi, làm sao bây giờ, tại sao lại là Diệp Mặc, người nam sinh này không thể bỏ qua cậu sao?

Tống Đàn Vũ tự nói với mình, rằng cậu sẽ không bao giờ thích Diệp Mặc nữa, thằng nhóc này kém tuổi mình nhiều như vậy, khẳng định không

thích điểm nào ở mình.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Đột nhiên Diệp Mặc để sát vào mặt Tống Đàn Vũ, cái gương mặt tuấn tú kia dù có phóng to đến mấy cũng không thể xoi mói được chút khuyết điểm nào. Trán Diệp Mặc khẽ nhẹ nhàng đυ.ng trán Tống Đàn Vũ, sau đó dùng ưu thế chiều cao áp chế lại cậu,

nói: “Xác thực không có bị sốt.”

“Cậu

không cần… chạm vào tôi.” Tống Đàn Vũ ấp úng nói, “Rất nóng…”

“Xin lỗi, chỉ là lo lắng cho

anh.” Diệp Mặc lộ ra một nụ cười nhã nhặn.

Tống Đàn Vũ bị bay mất hồn, cậu biết Diệp Mặc không

thích

cười, nhưng mỗi lần gặp hắn nở nụ cười với mình, lập tức không nhận rõ đâu là Đông Nam Tây Bắc.

Lớn lên soái như vậy, rõ ràng mặt quanh năm đều lạnh như núi băng, nay chỉ một mực cười với cậu, điều này sẽ làm Tống Đàn Vũ phải nghĩ nhiều đây.

“Lát nữa ăn xong muốn đi đâu đây?” Diệp Mặc hỏi cậu.

Tống Đàn Vũ ngẩn người một chút, hôm nay chủ nhật, cậu không cần phải đi làm, nên chắc là một chút nữa cậu đi về nhà nhỉ!

Tống Đàn Vũ lắc lắc đầu nói: “Về nhà đi!”

“Ừm, tôi chở

anh.” Diệp Mặc đáp.

“Hả, tại sao?” Tống Đàn Vũ không rõ,

hỏi, “Chúng ta không quen không biết, hơn nữa chỉ có quan hệ chuyện tình một đêm, làm sao

cậu

cho rằng chúng ta có thể giao du như thế.”

“Vì tôi thích em.” Diệp Mặc thờ ơ nói.

Tống Đàn Vũ suýt chút nữa phun ngụm máu ra ngoài, cái loại tuyên bố này là gì vậy? Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì chứ?! Nào có cái tuyên bố nào hững hờ như vậy, thích làm gì thì làm a! Cái này chắc chắn là coi như thuận miệng nói ra rồi!

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Rất giống với

cậu

khi

bình thường

nói

với em gái mình: “Tiểu

Đông, lại đây

ăn cơm

đi.”

Kiểu

như vậy đó! Đột nhiên Tống Đàn Vũ cảm giác,

có thể do cậu cả nghĩ quá rồi, chắc là không phải

hắnđang nghĩ tới loại yêu thích kia đâu nhỉ?