Chương 43

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

————————–

“Ồ.” Tống Đàn Vũ đáp, “Tôi cũng không ghét

cậu

đâu.”

“Hình như em hiểu sai rồi, tôi nói yêu thích là kiểu muốn thượng em kìa.”

Tống Đàn Vũ vừa mới uống ngụm nước lập tức phun hết ra ngoài, cũng may Diệp Mặc phản ứng nhcậu, né được toàn bộ chỗ nước ấy.

(Vũ:

Sao mi lại né D:)


“Sao vẫn như một đứa bé con thế, uống nước thôi cũng phun hết ra ngoài.” Diệp Mặc rút mấy tờ khăn giấy lau khóe miệng Tống Đàn Vũ một hồi, rồi sẵn tiện nhẹ nhàng liếʍ luôn khóe miệng cậu một chút.

Tống Đàn Vũ lại một mặt

như nằm

mộng, Diệp Mặc coi như thích xem cái dáng vẻ ngốc nghếch này của cậu, mới cười nói: “Chờ lát nữa theo tôi đi dạo chơi một chút đi! Tôi vừa trở về, có nhiều nơi muốn đi tham quan

một lát.”Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Tống Đàn Vũ sợ hãi gật gật đầu, cậu cảm giác mình đã hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được, nên cậu khẳng định người đàn ông này có độc!

“Cái đó… Diệp Mặc à… Cậu có nghĩ là tôi với cậu mới vừa quen a…” Tống Đàn Vũ thăm dò hỏi, “Hơn nữa tôi cũng không thích kiểu người như cậu lắm…”

“Không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”

“A rồi!” Tại sao chủ đề nói chuyện lại phát triển theo hướng này?! Đúng là Tống Đàn Vũ theo không kịp tư duy

củangười này a!

“Là không phải hay không muốn chịu trách nhiệm?” Diệp Mặc áp sát Tống Đàn Vũ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới toả ra một luồng khí tức mang tên “Em không chịu trách nhiệm tôi liền gϊếŧ em”.

“Cũng không phải nói như vậy…” Tống Đàn Vũ lập tức lúng túng, “Tôi lớn hơn

cậu

nhiều như vậy, hơn nữa tôi còn có một cô em gái trạc tuổi

cậu, em ấy nhất sẽ mắng chết tôi.”

“Cùng

em gái em có

liên quan gì

sao?” Diệp Mặc khí thế bức người, động tác như ở trên cao nhìn xuống, khiến Tống Đàn Vũ vừa thấy sợ lại cảm thấy hắn đẹp trai.

(

Vũ:

Sahara lời:v

)


“Tôi chỉ là muốn nói rõ, tuổi tác sẽ dẫn đến sự khác nhau, giống như tôi với em gái vậy.”

Diệp Mặc nở nụ cười nhạt nhòa một hồi, sau đó sờ vào mái tóc mềm mại của cậu nói: “Sẽ không, vì tôi hiểu em.”

“Hiểu em gái ngươi a!” Nội tâm Tống Đàn Vũ thầm mắng hắn, động tác vừa rồi chắc chắn là cố ý.

“Thân ái…” Diệp Mặc đột nhiên kêu cậu một tiếng, doạ Tống Đàn Vũ dựng ngược lên, trực tiếp đẩy Diệp Mặc ra.

Cũng may Diệp Mặc sinh ra là quân nhân, nếu không chắc chắn sẽ rất đẹp mặt đây.

Tống Đàn Vũ ngẩn người một chút, vừa nãy là cơ ngực sao? Vóc người

này, ngược lại hắn

thật sự cố gắng a!

Chờ đã, cậu đang nghĩ cái quái gì thế, chẳng phải lúc này nên suy nghĩ làm cách nào thoát khỏi thằng nhóc này sao?

“Thực ra tôi không định chịu trách nhiệm.” Tống Đàn Vũ nói thật, “Tôi không nhớ rõ tối hôm qua phát sinh cái gì, nhưng nếu như tôi biết mình đang làm gì, tôi nhất định không dám đi quyến rũ

cậu.”

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

“Vì thế em không chịu trách nhiệm là vì con người tôi sao?” Diệp Mặc có chút tức giận hỏi.

Tống Đàn Vũ biết Diệp Mặc tức rồi, nhưng lúc này tuyệt đối không thể lúng túng, vì vậy cậu tiếp tục nói: “Đều đã là người trưởng thành, chỉ là chuyện tình một đêm, nói chuyện chịu hay không chịu trách nhiệm gì chứ! Nếu như là cậu là Diệp Mặc tám năm trước kia thì tôi liền chịu trách nhiệm.”

“Tám năm trước?” Diệp Mặc nghi vấn hỏi.

“Ừm, biết cậu quên nên cậu

cũng không cần quá để ý, chúng ta chỉ là quen biết chút ít. Em gái tôi, Tống Hi Đông, là bạn học của cậu, nên chúng ta vô tình gặp mà thôi.” Tống Đàn Vũ nói vô cùng tùy ý, thật giống như giữa bọn họ chỉ đơn thuần vậy.

Suýt chút nữa Diệp Mặc tin những lời nói đó, vì đương nhiên là hắn thật sự mất trí nhớ, có thể là tám năm trước là do hắn sắp xếp, hắn mới không lên làm. Nhưng hiện tại chưa trói được Tống Đàn Vũ thì hắn tuyệt đối sẽ không nói cho cậu chuyện tám năm về trước.

“Tám năm trước, em với ta có phát sinh quan hệ gì không?” Diệp Mặc giả bộ cái gì cũng không biết.

“Không có, tuyệt đối không có, chúng ta không có phát sinh bất cứ quan hệ gì khác.” Tống Đàn Vũ lập tức phủ định, tất nhiên là rõ ràng có cái gì đó!

“Vậy thì bắt đầu từ bây giờ chúng ta nên có cái gì đi!” Diệp Mặc đột nhiên dắt tay cậu, khiến Tống Đàn Vũ ngẩn người một chút.

Diệp Mặc nở nụ cười nhạt nhòa một hồi hỏi: “Thầy Tống còn nhớ tôi sao?”

“A không!” Tống Đàn Vũ một mặt

như gặp

mộng nói, “Không nhớ rõ a!”

“Một chút nữa đi chơi với tôi, tôi sẽ chậm rãi nói cho thầy Tống đây biết. “

Tống Đàn Vũ cứ như vậy bị Diệp Mặc bắt cóc đi mất.