Editor: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Tống Đàn Vũ trầm mặc một chút, cậu quả thật có chút động tâm, nhưng
mà lỡ như
Diệp Mặc cho rằng cậu cứu hắn là vì cơ hội nàythì làm sao đây, thật xoắn xuýt mà.
Tống Đàn Vũ đương nhiên không phải loại
người theo
chủ nghĩa lãng mạn kia, cậu cũng không vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp.
Chờ một chút, có chỗ nào không đúng lắm, tại sao lại liên quan tới ái tình
chứ! Cậu đột nhiên ý thức được, chính mình đối với Diệp Mặc có phải là quá để tâm
rồi
hay không, sẽ không phải là thích đi! Tuyệt đối không thể thích một nam sinh nhỏ hơn nhiều so với mình như vậy!
Tống Đàn Vũ thật sự muốn đâm đầu chết cho xong, thế nào lại thích
người ta mất tiêu.
Đột nhiên nhớ tới nụ hôn kia của Diệp Mặc, mặt trong nháy mắt đỏ lên, sao cậu lại giống một đứa trẻ thế này, vừa nhớ đến một nụ hôn liền đỏ mặt xấu hổ.
Tống Đàn Vũ muốn hảo hảo yên tĩnh một chút, lúc cậu đang định rời đi, quản gia đột nhiên nói:” Về việc ban nãy, Tống tiên sinh có ý kiến gì không?”
” Không có, dù sao cũng không có tổn hại gì đối với tôi.” Tống Đàn Vũ thản nhiên nói.
”
Vậy thì
mong Tống tiên sinh về sau không nên xuất hiện trước mặt Diệp thiếu gia.” Quản gia nói:”
Từ trước tới nay,
Diệp gia đối với ân nhân sẽ không
mong
gặp lại.”
“Tại sao?” Tống Đàn Vũ theo bản năng hỏi.
” Bởi vì như vậy sẽ càng có thêm nhiều chuyện phiền phức.”
” Tôi không đáp ứng.” Tống Đàn Vũ từ chối: “Tôi có rất nhiều chuyện muốn
thảo luận
cùng Diệp Mặc.”
” Ngài
đi vô gặp
thiếu gia
đi,
về sau sẽ thay đổi ý định, không muốn gặp nữa.” Quản gia cười:” Tôi liền
trả lời
như vậy.”
”
Trả lời cái gì chứ
?” Tống Đàn Vũ không hiểu hỏi.
” Những lời vừa rồi là lão gia kêu tôi truyền đạt lại, ông ấy nói, có khả năng ngài sẽ hỏi những vấn đề này, nên
tất cả
lời vừa nói đều là ý của ông ấy.” Quản gia nhìn Tống Đàn Vũ nói: ” Lão gia có thể thông qua một
vài
tư liệu,
phân tích ra lời mà một người muốn nói.”
Sau lưng Tống Đàn Vũ phát lạnh, Diệp Quý Tín cũng quá khủng bố đi! Con của loại người
như thế, trách không được Diệp Mặc lại thông minh như này, hiểu
rõ
cậu như vậy, nguyên lai
hẳn
là
do
có một
người cha như
thế kia đi.
Tống Đàn Vũ hiện tại rất cấp bách cần
lấy một sự
bình tĩnh, cậu đi ra ngoài hút một điếu thuốc lá, sau đó tiến vào lại khi giải phẫu
đãkết thúc.
Bác sĩ nói, cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ là nơi bị thương là não bộ
nên
không biết về sau sẽ có di chứng gì
hay
không, còn phảiquan sát thêm sau khi
hắn tỉnh lại.
Tống Đàn Vũ đi tới phòng bệnh Diệp Mặc, Diệp Mặc vẫn chưa tỉnh, hắn yên tĩnh nằm ở nơi đó, giống như đã chết
rồi vậy.
Vừa nghĩ tới chữ “chết”, Tống Đàn Vũ đột nhiên sợ hãi.
Cậu
bỗng
nhiên ý thức được,
cậu thật sự thích người này rồi, rõ ràng bọn họ mới ở chung mấy ngày thôi, thế nhưng cậu không thể cứu chữa
được
việc bản thân
thực sự rất
thích người này.
Tống Đàn Vũ ngồi ở kế bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm chặt tay Diệp Mặc,
nói: “Mong
cậu mau
chóng tỉnh lại, tôi chờ cậu giải thích cái hôn kia.”
Nhẹ nhàng hôn tay Diệp Mặc một hồi, đem nhẫn đeo ở ngón trỏ trên tay trái tháo ra, sau đó
đeo lên ngón áp út của Diệp Mặc nói: “Coi như
đây là tín vật đính ước
của chúng ta, mặc kệ sau khi tỉnh lại cậu ra sao, tôi đều chấp nhận.”
” Tôi sẽ cưới cậu.” Trước lúc rời đi, cậu nói một câu đó xong liền hôn trán Diệp Mặc một cái, xoay người rời đi.
Diệp Mặc lặng lẽ mở mắt ra, sau khi xác định Tống Đàn Vũ rời đi rồi mới nở nụ cười. Tại sao
lại
còn có người vừa ngu ngốc
vừa
thú vị như vậy,
còn
tự cho
mình
là đúng, nói cưới hắn,
nghĩ
rằng hắn sẽ giống như tưởng tượng,
thật sự gả cho anh ta vậy.
Diệp Mặc nhìn ngón tay đeo nhẫn, nhàn nhạt nói: ” Tống Đàn Vũ, anh vẫn là
tên ngốc giống như trước
kia.”
Hiện tại Diệp Mặc có chút loạn, kỳ thực hắn không rõ tại sao Tống Đàn Vũ
lại
hôn mình,
có khi cũng
thật sự thích hắn, sợ chính
bản thân
hắn không thể tỉnh
lại
cho nên mới hôn
đi.