Chương 23

Editor: Draxt

Beta: Khả Tịch Nguyệt

Rốt cuộc cũng tới phòng y tế, giáo viên y tế bị Diệp Mặc cả người toàn máu doạ đến không biết phải làm gì.

“Thất thần làm gì, còn không lấy thuốc cầm máu và bông gòn, mau lấy toàn bộ đồ cầm máu đến đây.” Tống Đàn Vũ đỡ lấy Diệp Mặc đặt lên giường, đối với giáo viên kia quát, hoàn toàn mất hình tượng ôn nhu công tử trước đây.

Giáo viên y tế mang toàn bộ dụng cụ đến cho Tống Đàn Vũ, cậu nói với giáo viên đó: “Cậu đi ra ngoài chờ, nhân viên cấp cứu vừa đến nhất định sẽ tới đây.”

Giáo viên gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài.

Tống Đàn Vũ lấy bông gòn nhẹ nhàng lau vết thương đầu cho Diệp Mặc, cậu không biết phải làm gì tiếp, chỉ xử lý vết máu trên đầu Diệp Mặc một chút, sau đó tìm miệng vết thương, dùng thuốc cầm máu, tiếp

theo,

cậu

hoàn toàn

hết cách rồi.

Tống Đàn Vũ chỉ có thể chăm chú nắm tay Diệp Mặc, hung hăng an ủi hắn, nói: ” Không có chuyện gì đâu, sẽ không sao, bác sĩ sẽnhanh chóng

tới ngay!”

“Tôi vẫn ổn.”

Trái lại

vào thời điểm này, Diệp Mặc cười còn nhiều hơn so với trước đây.

“Ổn em gái cậu!” Tống Đàn Vũ

bạo đến nói ra một câu thô tục, nhất là

tới một chữ ”em gái” cực kỳ nhấn mạnh.

“Cậu không được gắng sức, không nên cười, càng cười càng làm cho người ta

cảm thấy

khổ sở.” Tống Đàn Vũ gần như nổi khùng, người này làm sao một chút cũng không biết chăm sóc bản thân, bộ dạng thế này còn cười vui vẻ như vậy.

“Ừm.” Diệp Mặc âm thanh dần dần trầm xuống: “Tôi có chút buồn ngủ.”

” Này, không thể ngủ

thế được.” Nghe được một câu này, Tống Đàn Vũ cả người liền không tốt: “Cậu muốn cười thì cứ việc cười đi! Ngược lại

không được ngủ

!”

“Tôi mệt.” Diệp Mặc mê man nói.

“Không được.” Tống Đàn Vũ vỗ mặt hắn một cái: ” Tỉnh cho tôi! “

Hai mắt Diệp Mặc gần như muốn nhắm lại, hắn nhìn mặt Tống Đàn Vũ, nhớ tới trước đây,

hình như

cũng là người đàn ông này đưa hắn tới bệnh viện.

Năm

mười hai tuổi ấy,

bị bắt cóc, người cứu hắn lúc đó cũng là người này. Không nghĩ tới năm năm sau, thời điểm bản thân

nghĩ sắpphải chết,

lại tiếp tục

thấy chính

người này.

“Anh cúi sát xuống một chút.” Diệp Mặc nói.

Hiện tại,Tống Đàn Vũ mặc kệ Diệp Mặc nói cái gì, cậu

liền nghe theo cái nấy, lập tức

đưa

sát người vào. Sau đó, Diệp Mặc đột nhiên hôn lên mặt cậu,

cả người

Tống Đàn Vũ

như đang nằm mộng rồi.

Diệp Mặc nở nụ cười, sau đó liền mất ý thức, cũng may bác sĩ tới kịp lúc đưa

hắn

đến bệnh viện,

mau chóng

sắp xếp phẫu thuật.

Điều Tống Đàn Vũ không ngờ tới chính là, đến ký giấy tờ giải phẫu

cũng

không phải

do

cha mẹ Diệp Mặc mà là một quản gia

củaDiệp gia.

Quản gia ký xong,

tiếp

đó nhìn Tống Đàn Vũ, vô cùng có lễ phép nói: “Ngài

hẳn

chính là vị tiên sinh đã cứu thiếu gia đi! Lão gia nói tôi cảm tạ ngài, bảo thiếu gia lại gây phiền phức cho ngài rồi.”

Tống Đàn Vũ trầm mặc, cậu rốt cuộc biết tại sao Diệp Mặc lại trở thành người như thế rồi.

Có một gia đình như vậy, hài tử chỉ có thể cô độc lớn lên, tính cách chắc chắn sẽ có một chút vặn vẹo.

Diệp Mặc

tính

toán đại khái

một chút,

may mắn là

Diệp Mặc chỉ là vặn vẹo



chút ít

thôi.

“Lão gia nói, Diệp gia không thích nợ ân tình

của

người

khác, do

đó ngài muốn cái gì Diệp gia đều sẽ đáp ứng.” Quản gia nhìn Tống Đàn Vũ nhàn nhạt nói: ” Ngài muốn cái gì Diệp gia cũng có thể cho ngươi. Tài phú, quyền lợi gì đó, Diệp gia cũng có thể cho ngài.”

“Các người

cho là

Diệp Mặc thành cái gì?

” Tống Đàn Vũ một mặt khó mà tin nổi hỏi: “Ân tình cái gì? Hắn là con trai của ông ấy, thế nhưng cũng không sang nhìn dù chỉ một cái thôi sao? “

“Lão gia có nhiều nhi tử như vậy, không thể quan tâm từng đứa một.”

Quản gia lạnh nhạt nói.

Tống Đàn Vũ muốn đánh người, lần đầu tiên cậu

thục sự

tức giận như vậy. Tại sao

lại

có thể loại

người cha

như thế

chứ, Diệp Tín Quý, thật sự chính là Diệp Tín Quý kia

sao,

vậy mà

Diệp Mặc

lại là

con của

ông ta,

thật là bất hạnh

mà.

Tống Đàn Vũ càng nghĩ càng cảm thấy Diệp Mặc ngày càng đáng thương,

cậu

đột nhiên muốn biết thêm nhiều chuyện về thiếu niên này.

“Mẹ hắn đâu

?” Tống Đàn Vũ hỏi quản gia.

“Việc đó không có quan hệ

gì với

Tống tiên sinh

cả.” Quản gia vô cùng lễ phép nói: “Biết Tống tiên sinh là tổng giám đốc

của

một công ty, lão gia nghĩ ngài có lẽ muốn có cơ hội cùng Diệp Thị hợp tác một lần.”