Editor: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Tống Đàn Vũ đưa ánh mắt chuyển đến người đang nhảy tới. Bộ quần áo thể thao màu trắng cùng màu với giày chạy đua. Vẻ mặt vẫn cứ như người khác nợ tiền hắn ba đời chưa trả, đứng ở đó
nhìn
cao
hơn
rất nhiều so với người khác.
Gió thổi qua mái tóc hắn, màu trắng chiếm hết tầm mắt Tống Đàn Vũ. Cậu cảm giác nhất định là vì Diệp Mặc quá giống với bé trai trước kia, vì thế cậu mới yêu thích người này như vậy.
Cậu dùng sức lắc lắc đầu, nhìn lại Diệp Mặc, bắt gặp ánh mắt Diệp Mặc nhìn cậu rồi nở nụ cười. Loại kia nụ cười phảng phất như đang cười nhạo độ cao này quá đơn giản, nhưng chỉ có Tống Đàn Vũ biết, thực ra
là hắn đang cười với mình.
Cậu
đột nhiên không hiểu ra sao
bỗng dưng
đỏ mặt, Diệp Mặc bắt đầu xuất phát chạy, bóng người màu trắng nhanh như gió, nhẹ nhàng nhảy một cái, tạo thành đường vòng cung hoàn mỹ.
Đám nữ sinh rít gào, bởi vì cú nhảy kia thực sự rất hoàn mỹ, hơn nữa cái cốt yếu chính là,
vì dùng
lưng thẳng người ra
phía
sau làm cơ bụng Diệp Mặc hoàn toàn bại lộ ở trong mắt tất cả mọi người.
Đúng là soái
đến
khiến bao người ước ao ghen tị, cộng thêm vóc dáng tốt như vậy, lại có tính cách lạnh lùng, ác liệt như thế
nhất định
sẽ
được
người yêu thích.
Diệp Mặc đứng dậy, đi qua bên người Tống Đàn Vũ, nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Lần sau lúc ra cửa không được mang thuốc lá, bằng không tôi sẽ khiến anh khóc lóc cầu tôi buông tha anh.”
Tống Đàn Vũ hoàn toàn chưa kịp phản ứng chuyện vừa mới xảy ra. Lúc cậu phản ứng lại,
Diệp Mặc đã bắt đầu chuẩn bị kỹ càng
cho
vòng thứ hai.
Hiện tại
Tống Đàn Vũ rất mờ mịt, cậu nghĩ mình cần rửa mặt tỉnh táo một chút,
cho nên
liền
đi tới toilet.
Cậu đứng ở
trước
bồn rửa tay, trong lúc nhất thời không biết
nên
nói cái gì
mới
tốt. Cậu biết mình đã bị hai từ “Diệp Mặc” làm cho tâm trí xao động
mất rồi.
Trong ký ức, Diệp Mặc là đứa trẻ một ngây thơ, rộng rãi, có chuyện gì thì đều hiện hết lên mặt, mà tên nhóc hiện tại cậu gặp phải chính là một tên kiêu ngạo, tự cao tự đại, một tiểu ác ma có phong cách làm việc quái lạ, hơn nữa chín mươi chín phần trăm tình huống, đều chỉ trưng đúng
một
vẻ mặt người khác nợ tiền
của
hắn.
Đến cùng là làm sao cậu mới có thể
đối với người này mà có cảm giác vui vẻ như vậy đây. Nhất định
chỉ
là
do
làcái tên
này, nhất định là như vậy.
Cậu một lần lại một lần tự nói với
chính
mình, sau đó
tính toán
trở lại, không
định
đi nhìn Diệp Mặc thi đấu nữa. Lại đột nhiên nghe thấy một nam sinh nói với một nam sinh khác: “Vừa nãy tên hotboy kia bị ngã
đến
chổng vó
đó.”
“Mình có thấy, cao như vậy lại duỗi thẳng lưng, sau đó vì cái đệm dởm, đầu trực tiếp
… liền choáng váng nhưvậy…”
Tống Đàn Vũ không biết tại sao mình giống như
người
bị điên, vội vã
chạy đến nơi nhảy cao, chỗ đó có rất nhiều người vây quanh, cậu tách đoàn người ra, liếc mắt liền thấy Diệp Mặc
nằm trong
ngực
một
giáo viên.
“Anh hai, làm sao bây giờ?” Tống Hi Đông ở một bên giúp Diệp Mặc cầm máu, một bên nói.
“Để anh.” Tống Đàn Vũ trực tiếp ôm Diệp Mặc lên nói, “Trước tiên đi tới phòng y tế cầm máu, mọi người chờ nhân viên cứu thương
đến đi.”
Tống Hi Đông gật gật đầu, giáo viên lập tức gọi điện thoại, Tống Đàn Vũ ôm Diệp Mặc đi tới phòng y tế.
Diệp Mặc mơ mơ màng màng nhìn người ôm mình, sau đó nói: “Hóa ra là anh à!”
“Kiên nhẫn một chút, chúng ta sắp tới phòng y tế
rồi, tôi sẽ cầm máu cho cậu.” Tống Đàn Vũ có chút nóng nảy nói, cậu thậm chí
cũng
có chút muốn khóc.
“Anh đang khóc?” Diệp Mặc uể oải nói, sau đó giơ tay lên lau giúp nước mắt của Tống Đàn Vũ.
“Đừng có lộn xộn.” Tống Đàn Vũ vừa chạy vừa nói với hắn, “Cậu nên giữ sức cho mình một chút.”
Diệp Mặc nở nụ cười, đã lâu
rồi
hắn không có
gây
cho người khác phiền phức như vậy, lúc gặp
được
người này,cuộc sống của hắn tựa hồ trở nên thú vị, không còn là màu trắng nhạt nhẽo
nữa
mà
là
tràn ngập một sắc đỏ tươi sáng.
Tuy rằng màu đỏ đối với hắn bây giờ cũng không phải là màu tốt lành gì, nhưng không đáng kể, chí ít cuộc sống của hắn giờ có nhiều hơn một sắc màu là đủ rồi.